Chương trước
Chương sau
"Không – đời – nào "

Gương mặt Giang Tứ Lang bổng trở nên lạnh lùng tàn nhẫn, giọng hắn giống như ma quỷ từ địa ngục bước lên.

Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào bụng của Vân Thái Lệ tuyệt nhiên không phải là ánh mắt của một người cha dành cho con của mình.

"Ngươi muốn làm gì?"

Vân Thái Lệ bị hù dọa, vô thức lùi về phía sau mấy bước.

"Muốn làm gì sao? Ngươi đâu"

Giang Tứ Lang kêu lên.

"Dạ đại nhân"

Từ xa hai gã thị vệ vội chạy tới.

"Giang Tứ Lang, đứa con trong bụng ta là cốt nhục của ngươi! Ngươi cũng làm hại cốt nhục của mình sao"

"Câm miệng"

Giang Tứ Lang nhanh chân bịt mồm nàng ta lại, Vân Thái Lệ ú ớ giãy giụa,giọng điệu không kiên nhân của hắn vang lên bên tai nàng ta: " Đưa ả ta đến Túy Phương Lâu, cho bà chủ ở đó ít tiền lấy đứa con trong bụng nàng ta ra"

"Dạ, đại nhân"

Hai tên thị vệ đó đều là thân cận của hắn ta, mặc dù lần đầu nghe được loại chuyện này, những cũng không dám sa lệnh.

Đợi nàng ta được đưa đi, Giang Tứ Lang mới thở dài một hơi, chửi nhỏ: " Đúng là đồ phiền phức"

Loại chuyện như vậy, không thể làm trong phủ hắn được, nếu không may xảy ra chuyện gì hắn cũng không thoát khỏi tội, hắn cũng không quên, nàng ta không phải là nữ nhân bình thường, ít ra nàng ta còn là cháu gái của Thái hậu Kỳ Hạ, nếu xảy ra chuyện liên quan đến mạng người, tra được liên qua đến hắn, hắn cũng không gánh nổi tội.

Mà bà chủ Túy Phương lâu đánh các cô gái ở đó cũng rất nhiều kinh nghiệm.

Cho nên, giao cho bà chủ thanh lâu đó là cách an toàn nhất

--

Không nói đến chuyện Vân Thái Lệ nhiều ngày qua xảy ra chuyện gì, ở Lâm An mọi chuyện vẫn bình thường.

"Vân Tử Lạc.."

Trong xe ngựa truyền ra tiếng lẩm bẩm,

Chiếc xe ngựa này không xe ngựa bình thường khác, bởi vì nó không có đỉnh.

Bốn bề lộng lẫy nhưng khá thấp,gió không lọt qua được, thế nhưng trên trần xe lại hoàn toàn trống không.

Đây là xe ngựa đặc biệt, trên xe có giường êm, trên đó một nam tử trẻ tuổi đang lười biếng nằm, hai tay hắn đỡ lấy sau đầu, mắt hơi nheo lại, thảnh thơi nhìn về phía ngoài xe.

Ánh mắt trời chiếu xuống, chiếu vào mái tóc dài mượt của hắn, một thân trường sam đỏ chói như làm nền cho hắn.

Gò má Tiếu Đồng vốn đã sáng như gọc giờ lại càng sáng hơn, thậm chí còn có thể nhìn rõ mạch máu trên đó.

Tiếu Đồng lười biếng không hề cử đọng, trong ánh mắt đầy về lười nhác.

"vân tử Lạc..."

Hắn lại lẩm bẩm một câu.

Người phu xe sắp chịu không nổi nữa, nhiều ngày qua cái tên này hắn đã nghe công tử nói không biết bao nhiêu lần.

Cũng không biết rằng công tử muốn biểu đạt điều gì.

Tiếu Đồng đang hưởng thủ, đột nhiên bị một âm thanh cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn: " Chủ nhân, phía trước là thành Lâm An, Giang đại nhân đã ở trước cổng thành chờ ngài"

"Được, ta biết rồi"

Tiếu ĐỒng cong môi cười nói.

Xe ngựa tiếp tục lăn bánh, chỉ một sau, một tiếng 'két' vang lên, xe ngựa dừng hẳn.

"Tiếu công tử, ngài đã đến!"

Giang đại nhân đứng chờ hắn chính là Giang Tứ Lang, vóc dáng cao to, hắn một một bộ trường bào trắng, gương mặt nhu hòa như nữ nhân.

Nhìn thấy Tiếu Đồng, Giang Tứ Lang liền vội vàng cúi người, cực kỳ cung kính.

"Vào thành rồi nói"

Tiếu Đồng quét mắt qua hắn một cái, nói một câu đơn giản.

"Được ạ"

Trên đường vào thành Lâm An, Giang Tứ Lang đột nhiên thấp giọng nói:" Quý phủ không được tiện, chúng ta đến quán trà đi"

Tiếu Đồng nhìn hắn một cái,cười khẽ: " vậy chi bằng đến thanh lâu"

Giang Tứ Lang đang ngơ ngác, Tiếu ĐỒng đã cho phu xe đánh xe về hướng bên kia phố.

Trong ngõ hem nồng nặc mùi son phấn, ban ngày làm ăn không tốt lắm, chỉ có vài ba nữ nhân đang đùa giỡn trước cửa thanh lâu.

"Quý khách tới rồi sao"

"Chủ nhân, chúng ta đến rồi"

Mấy nữ nhân kia nhìn thấy xe ngựa thì kêu lên, cũng không biết rằng người trong xe ngựa là một nam nhân ánh tuấn.

Xe dừng trước của thanh lâu, hô hấp của Giang Tứ Lang ngưng trọng.

"Tiếu Công tử, chúng ta vào đây đi, đây là Tửu phương lâu, là chỗ làm an tốt nhất Đông Lâm, bên trong rất nhiều phòng"

Giang Tứ Lang cười híp mắt giới thiệu.

"Ngươi cũng rất quên thuộc?"

Tiếu ĐỒng châm chọc nhìn hắn một cái, hai tay đỡ lấy thành xe, ưu nhã xoay người bước xuống, hắn sửa sang lại trường bào, rồi đi trước một bước.

Giang Tứ Lang chạy bước nhỏ đuổi theo.

"Gia, các vị..."

Bà chủ đi ra chào hỏi. lúc nhìn thấy hai người họ sắc mặt bà ta rõ ràng chấn động, nhất thời không nói gì.

Giang Tứ Lang ở sau lưng Tiếu Đồng nháy mắt ra hiệu với bà ta, mở miệng nói:" Chúng ta cần một phòng riêng để bàn chuyện, mau đi chuẩn bị đi"

Bà chủ lúc này mới có phản ứng, khéo mắt đầy ý cười:" Được, đi theo ta"

Một lúc sau, hai người họ đi lên cầu thang rời đi.

Chỉ một lúc sau, cửa sau có tiếng gõ cửa dồn dập.

Bà chủ vội vàng đi mở cửa, vừa mở cửa, bà ta đã nhanh chóng cúi đầu:" Công tử"

Người ở ngoại cửa là Tiếu Đồng vừa mới rời đi không lâu..

Hắn đứng chắp tay, một thân trường sam đỏ rực nhưng không chói mắt.

"Vài ngày này hãy theo dõi nhất cử nhất động của tên họ Giang này"

Giọng Tiếu Đồng lạnh lùng phân phó.

"Dạ, công tử, còn một chuyện nữa..." BÀ chủ thấp giọng nói vài câu

Nghĩ đến chuyện công tử xuất hiện ở đây bà ta quả thật rất vui mừng, Không giống như tên Giang đại nhân kia quả thực làm bà ta rất chán ghét.

"Ở nơi nào?"

Tiếu Đồng nhướn mày hỏi, đi theo bà chủ thanh viện vào hậu viện.

Đến một giang phòng tối, bà chủ nói: " Là căn phòng có khóa đó"

Tiếu Đồng bước tời gần, bên trong truyền đến tiếng hét sắc lạng của nữ nhân:" Giang Tứ Lang, ngươi chết cũng sẽ không được tử tế! Ta nguyền rủa cả nhà ngươi phải chết thảm"

Bà chủ mở cửa sổ, kêu lên:" Ngươi mắng thêm cho ta một câu nữa thử xem"

Nghe bà chủ nói vậy, quả nhiên nữ nhân bên trong liền im bặt.

Đợi đến lúc nhìn thấy người đứng ngoài cửa sổ, nàng ta vừa mừng vừa sợ hãi

"Công tử phong lưu?"

Ánh mắt nàng ta hoài nghi.

Bà chủ không khỏi chửi rủa nàng ta: " Loại nữ nhân như ngươi cũng dám gọi tên công tử sao?"

Sắc mặt nàng ta lập tức biến sắc.

Tiếu Đồng híp mắt, nhìn nàng ta, chau mày: "vân gia tam tiểu thư?"

Bản lĩnh hẵn cũng không tồi, bởi vì cũng từng điều tra Vân gia, cho nên đối với người của Vân gia cũng biết không ít.

"Công tử phong lưu, ngài biết ta?"

Vân Thái Lệ vui mừng quá đỗi, liền chạy đến bên cửa sổ.

"Mau cứu ta cứu ta, cứu ta ra ngoài đi, bọn họ muốn giết con của ta"

Bà chủ cười lạnh:" Ngươi cũng không nghĩ xem ngươi đã ở đây bao nhiêu ngày rồi, nếu như ta muốn giết con ngươi, còn đợi đến hôm nay sao?"

Tiếu Đồng nghiêng đầu, nhìn bà ta tán thưởng.

Hắn tất nhiên biết đứa bé kia là con của ai, bà chủ giữ lãi Vân Thái Lệ, ắt sẽ nắm được chuyện của Giang Tứ Lang.

Dù sao, công tử của bọn họ cũng đang hợp tác với Giang Tứ Lang.

Tiếu Đồng nhìn Vân Thái Lệ hồi lâu mới mở miệng:" Nể mặt tỷ tỷ ngươi, ta sẽ phái người đưa ngươi về Vân phủ"

Nếu không nữ nhân cùng đứa con trong bụng nàng ta là thứ để khống chế Giang tứ Lang tốt nhât.

Nếu cho Trường Nhạc công chúa biết chuyện này, e rằng sẽ có chuyện vui để xem"

"Tỷ tỷ ta,vì tỷ tỷ ta? Ta không cần trở về Vân phủ"

Vân Thái Lệ cầu khẩn nói:" ta muốn đi gặp tỷ tỷ ta"

"Ngươi muốn đi gặp Lạc nhi" Tiếu Đồng nghi ngờ hỏi.

Hắn cũng biết rõ, Lạc nhi cùng mấy tỷ muội nàng ta quan hệ không hề thân thiết.

"Không, không phải Lạc nhi. Ta nói là tỷ tỷ ruột của ta,tứ vương phi"

Vân Thái Lệ vội vàng giải thích

"À, vân Khinh BÌnh sao?" Tiếu Đồng nhìn nàng ta nói:" Nể mặt Lạc nhi, ta sẽ đưa ngươi qua đó"

Vân Thái Lệ cắn môi, thấy hắn lại nhắc lại Lạc nhi, không kiềm chế được hỏi:" Nếu như không có Lạc nhi, hôm nay ngài cũng sẽ không cứu ta phải không? Chẳng lẽ tỷ tỷ ta là Tứ vương phi cũng kém nàng ta?"

Sắc mặt Tiếu Đông lạnh băng, thấp giọng nói: "Nếu như không có Lạc nhi, sống chết của ngươi liên quan gì đến bổn công tử, về phần Vân Khinh Bình, đừng để nàng ta làm ô uế Lạc nhi"

Nói xong, hắn chỉ lưu lại cho Vân Thái Lệ một bóng lưng đỏ rực, rồi thấp giọng dặn dò bà chủ.

Vân Thái Lệ ở sau lưng sắc mặt không còn một giọt máu.

Vân Khinh Bình... ô uế Lạc nhi?

Chẳng lẽ nhà họ Vân, chỉ có Vân Tử lạc là tiểu thư, còn các nàng lại không phải?

--

Trong một căn phòng lớn ơ dich quán Lâm An, cảnh xuân nóng bỏng làm người ta đỏ mặt tía tai.

"Ý! Nhanh lên"

Sau tấm mành, Vân Tử Lạc vô lực nói,giọng nàng đã mềm nhũn.

Hai tay nàng nắm chặt thành giường, đôi mắt hạnh hơi nâng lên, nhìn người đàn ông trước mặt, thân thể lỡ lồ, cơ thể tráng kiệt.

Nhiếp chính vương giữ chặt thành giường sắc mặt ửng hồng, ra sức luận động trong cơ thể người con gái.

"Két két..."Ván giường từng đợt từng đợt phát ra âm thanh quái dị.

"Hừm.." Nhiếp chính vương thoải mái gầm lên, hai bàn tay lớn ra sức nhào nạn khuông ngực đầy đặn của người con gái.

"Ý.."

Gò má Vân Tử Lạc ửng hồng, kiều mị rên rỉ.

"Lạc... không muốn sao?" Nhiếp chính vương nhìn về phìa nàng, cười xấu xa, đột nhiên chàng ra tăng tần suất ra vào, theo tiếng va chạm liền chạm vào nơi sâu nhất của người con gái, xấu xa trêu chọc nàng đụng trái đụng phải, rút ra rồi lại tiến vào, mỗi một lần đều chạm vào nơi hoa tâm sâu nhất.

"Nha đầu, tại nàng thích dụ hoặc ta! Lúc ở đại điện suýt nữa đã nhịn không được mà muốn nàng"

Nhiếp chính vương nhìn ánh mắt ngập sương của Vân Tử Lạc, cảm nhận được khoái lạc cực đỉnh, nhịn không được lại ra sức luận động, hạ thân hai người sít chặt vào nhau rồi lại buông lỏng, buông lòng rồi lại dính chặt, liên tục phát ra những tiếng va chạm.

"Ý.."

Vân Tử Lạc ngâm nga vô lực, nàng ông chặt lấy cổ Nhiếp chính vương, phối hợp với cơn kích tình mạnh mẽ của chàng.

Cho đến khi toàn thân người đàn ông ướt đẫm mồ hôi, chàng mới động thân, dòng nước ấm nóng bỏng chảy vào cơ thể Vân Tử LẠc, Nhiếp chính vương liền nằm sấp trên người nàng.

Hai người ôm nhau, sau một trận kịch liệt, Nhiếp chính vương nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu:" Như thế nào vẫn không hoài thai?"

Gò má Vân Tử Lạc đỏ lên, hung hăng nhìn chàng mộ cái: " Chàng muốn ta chưa thành thân mà đã có con sao?

Nhiếp chính vương cười tà mị, liềm liếm vành tai trắng nõn của nàng, thấp giọng nói: "Nhưng nếu bây giờ ta muốn nàng gả cho ta, nàng đồng ý sao?"

"Không gả,chờ ông ngoại ta sắp xếp ta mới lấy chàng"

Vân Tử lạc cảm thấy vành tai ẩm ướt ngưa ngữa.

"Ông ngoại nàng sao, nếu ông ấy không muốn gả nàng cho ta thì sao?" Nhiếp chính vương nhẹ giọng hỏi, chàng lật người, đem tiểu Hách Liến Ý đặt trên đùi non của nàng trêu đùa, lập tức nó liền trở nên căng cứng.

"Ông ấy không muốn, nhưng cản được sao?"

Nhiếp chính vương quay ngươi Vân Tử Lạc,:" Ta yêu nàng... Từ trái tim đến thân thể... ta không bỏ được nàng..."

"Lạc nhi..."

Chàng thâm tình gọi nàng, rồi sau đó lại chậm rãi tiến vào thân thể của người con gái một lần nữa, sau tiếng va chạm, chàng sung sướng khẽ hừ một tiếng, cực kỳ hưởng thụ cảm giác hạnh phúc khi ở trong cơ thể nàng.

--

Trong Dịch quán, thoáng một bóng trắng, Vân Tử lạc vừa mới tắm qua, gò má đỏ hồng bóng loáng cực kỳ đẹp mắt.

Bạch Long cúi đầu bẩm báo tin tức cho nàng.

"A? Vân Thái Lệ đang ở chỗ Vân Khinh Bình?"

Ánh mắt Vân Tử Lạc không vẻ hứng thú, nàng ta chẳng phải đang ở chỗ Giang đại nhân sao?"

"Tiếp tục theo dõi"

"Dạ"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.