Đoàn người dần dần rời khỏi nguyên kinh, hướng về thủ phủ Đông Lâm.
Vân Tử Lạc vén mành xe ngựa nhìn ra ngoài, đúng lúc nữ nhân ở xe đối diện cũng thò đầu ra khỏi xe ngựa.
Nàng ta nhìn thấy Vân Tử Lạc rõ ràng rất sợ hãi.
Vân Tử Lạc mặt không biến sắc, câu dẫn cánh môi: " Tỷ tỷ
"Nhị muội, thì ra muội cũng đến"
Ở đây vẫn còn xe ngựa của gia quyến các đại thần khác, tỷ muội gặp nhau cũng không thể phớt lờ được, để người khác nói tỷ muội Vân gia bất hòa là không nên.
Qua cửa sổ nàng nhìn thấy trên mặt Vân Khinh Bình còn được băng bó, khong nhìn rõ mặt nàng ta.
Xem ra, mặt của tỷ ta cũng không tốt lên được.
Trong lòng Vân TỬ Lạc liền cảm thấy buồn cười, nghĩ đến lúc trước tỷ ta luôn miệng cười nhạo nàng xấu xí, hiện tại tỷ ta lại phải mang bộ mặt như vậy sống ngày này qua ngày khác.
Buổi trưa, Sở Tử Uyên cho đoàn người dừng lại ven đường nghỉ ngơi ăn uống, lần này, thái giám và cung nữ trong cung đều mang theo đủ cả, cung nữ ở phòng bếp chân tay lanh lệ liền lập tức đi chuẩn bị thổi cơ,
Sau khi ăn cơm xong liền gấp rút lên đường, chập tối, khi cách thành phía trước còn không xa, đoàn người lại đông, Sở Tử Uyên và Nhiếp chính vương bàn bạc với nhau, quyết định cho ngự lâm quân trấn thủ ngoài thành còn đoàn người vào trong nghỉ ngơi qua đêm.
Vân Tử Lạc cũng xuống xe ngựa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-nhi-y/2021130/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.