Sờ Hàn Dạ còn lại lạnh một tiếng, giọng cũng trở nên khàn khàn:
"Sáu năm trước, Hoa phi nhiễm ôn dịch, lập tức bị cách ly, cả hoàng cung này, chỉ vỏn vẹn có duy nhất phụ hoàng là người nhìn nàng ấy một lần cuối cùng, tất cả mọi người đều sợ lây bệnh tránh xa bà ấy"
Hắn ngước nhìn Sở Tử Uyên nói.
"Hoàng huynh, chúng ta không nên nói chuyện này"
Sở Tử Uyên cắt ngang lời hắn, sắc mặt đỏ bừng, hô hấp dồn dập, hắn ngước mắt, không cách nào cắt được hình ảnh hiện ngay ra trước mắt mình.
Sở Hàn Dạ không để ý đến lời hắn, cứ theo mạch nó tiếp.
"Trước ngày Hoa phi xảy ra chuyện, Trần Châu xảy ra ôn dịch, có người còn đem một đứa trẻ bị nhiễm ôn dịch đóng vào thùng gỗ chuyển vào kinh thành, còn đem lột sột quần áo của đứa bé đó, đặt bên ngoài cung Hoa phi"
Sở Tử Uyên nghe đến chuyện này, mắt phượng hắn trừng lớn,vẻ mặt dần trở nên khớp sợ.
Hiển nhiên, đây là lần đầu tiên hắn nghe được chuyện này.
"Hoa phi bản tính lương thiện, nhìn thấy đứa trẻ như vậy, liền nổi lòng thương, cộng thêm đứa trẻ đó chỉ khoảng chừng năm tuổi, nên không đề phong. Ba ngày sau đó, Hoa phi liền bị nhiễm ôn dịch, đồng thời ôn dịch cũng lan rộng toàn kinh thành"
"Thực sự là làm khó người khác, sau đó ôn dịch liền lan rộng toàn kinh thành, không ngờ có kẻ lại an bài tỉ mỉ như vậy!"
"Huynh, huynh nó bậy"
Tròng mắt Sở Tử Uyên đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-nhi-y/2021127/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.