Đôi mắt hạnh của Vân Tử Lạc nhìn chăm chú về phía Nhiếp chính vương, nàng để ý sự thay đổi sắc mặt trên gương mặt chàng.
Nghe lời của nữ nhân kia nói, gương mặt tuấn lãng của Nhiếp chính vương hơi trầm xuống, nhưng chỉ một lúc sau, chàng liền cong môi nói:
" Khó chịu thì tìm Tiếu Đồng, ta sẽ không lãng phí thời gian trò chuyện nhàm chán cùng với một nữ nhân"
Nữ nhân kia rõ ràng ngẩn ra, gò má lập tức trắng bệch.
Chàng vẫn như vậy. Nói chuyện không có chút khách khí nào. Cho dù là đối với nàng ta cũng vẫn như thế.
Nhưng dù thế nào nàng ta cũng đành phải khẽ mỉm cười nói:: Hách, huynh bận như vậy,muội sẽ không quấy rầy huynh, trời trở lạnh rồi, huynh cũng nên chú ý y phục một chút"
Nói rồi, vẻ mặt nàng ta hiện lên vẻ lo lăng, nhìn về phía Nhiếp chính vương.
Người đàn ông vốn cao lớn, cho nên áo trường bào màu đen khoác lên người càng làm rõ khí chất của chàng.
"Áo choàng nay có lạnh hay không?"
Đối với câu hỏi của nàng ta, Nhiếp chính vương không quan tâm mấy, chàng nhíu mày đáp: " Không lạnh"
Nói xong, chàng xoay người rời đi.
Lúc này, vân Tử Lạc ở trong bóng tối mới từ từ cong cánh môi anh đào.
Nữ nhân này thật đúng là muốn lo chuyện người khác, Ý của nàng mặc y phục như thế nào thì liên quan gì đến nàng ta chứ?'
Huống hồ Ý cũng đã nói rõ ràng, không muốn nói chuyện cùng nàng ta rồi, nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-nhi-y/2021105/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.