Chương trước
Chương sau
Mặt Nhiếp chính vương đỏ lên, nanh chóng ôm nàng lại vào trong ngực mình:" Hiện giờ ta không còn thù hận"

"Thật sao? Chàng không còn hận mẹ ta nữa?"

Vân Tử Lạc cố ý gỡ mạng che mặt của mình xuống, để gương mặt đó xuất hiện trước mặt chàng.

Nhiếp chính vương nhìn thấy bộ dạng tinh nghịch của nàng, đối với gương mặt mình căm hận cũng không để ý,hơn nữa trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, liền hôn lên mặt nàng.

"Không thích, nhưng cũng muốn cảm ơn bà ta, đã cho ta gặp được nàng"

Đôi môi đỏ mọng của Vân Tử Lạc hơi cong lên, không nói gì thêm nữa.

Nhiếp chính vương ngưng mắt nhìn gò má của nàng, không nhị n được liền nâng cằm của nàng lên, thấp giọng nói: " Hiện tại ta đã không dùng nàng ta, có cần phải diệt trừ nàng ta không?"

Dù sao, nàng ta cùng Lạc nhi, cũng là tỷ muội cùng cha khác mẹ.

Cho nên chàng vẫn muốn hỏi ý kiến của nàng.

Sau khi biết rõ thân phận của Vân Khinh Bình, chàng không những không cảm thấy áy náy, mà ngược lại càng muốn giết nàng ta.

Bởi vì, nàng ta dám đối đầu với Lạc nhi.

Chàng làm sao có thể giữ lại nữ nhân như vậy chứ!

"KHông cần"

Vân Tử Lạc nhàn nhạt nói: " Bây giờ không phải thời điểm tốt"

Nàng đã đồng ý với Vân Kiến Thụ tất nhiên sẽ không nuốt lời.

Vừa nói xong câu, thì có tiếng gõ cửa vang lên, là Quỷ Mị.

"Vương gia, Tiếu công tử cầu kiến"

"Hắn?"

Mày kiếm của Nhiếp chính vương lập lức nhíu lại vẻ không vui.

Quỷ Mị nhìn về phía Vân Tử Lạc, thấp giọng hỏi: " Linh Linh đang ở ngoài cửa, nàng ấy muốn vào xem Vân thiếu gia thế nào"

Vân Tử Lạc ừ một tiếng, rồi bước về phía cửa.

Diêu Linh Linh đang đứng ngoài hành lang lo lắng chờ đợi, nhìn thấy Vân Tử Lạc liền bước nhanh đên hỏi: " Hạo nhi thế nào rồi"

"Không có gì đáng ngại, yên tâm đi"

Vân Tử Lạc cười an ủi muội ấy.

Thấy nàng cười, Diêu Linh Linh như trút được gánh nặng trong lòng, muội ấy cầm lấy tay nàng hỏi: " Hôm nay, lúc vào cung đã không nhìn thấy tỷ đâu, muội còn có chuyện muốn nói với tỷ, kết quả là Hạo nhi bị như vậy, làm muội lo muốn chết"

Nói rồi, muội ấy giơ tay lau mồ hôi trên trán.

"Thế người muội hẹn ở đâu"

Vân Tử Lạc trêu ghẹo muội ấy.

Diêu Linh Linh liếc sang một bên, đôi môi đỏ mọng hỏi mấp máy, muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy ánh mắt của Vân Tử Lạc liền nuốt xuống.

Vân Tử Lạc biết được muội ấy muốn hỏi gì, nhưng chuyện tình cảm ngay cả nàng cũng không hiểu rõ cho nên làm bộ không biết, nàng dẫn Diêu Linh Linh vào phòng thăm Vân Hạo.

Lúc đi vào, đã thấy Tiếu Đồng ngồi trước giường Vân Hạo.

Một mảnh áo đỏ thẩm trải trên mặt đất, bóng dáng cao to thẳng đứng, ngón tay hắn hơi nhúc nhích, đang bắt mặt cho Vân Hạo.

Ngay cả lúc Vân Tử Lạc tiến đến, hắn cũng chỉ hạ mí mắt, không lên tiếng.

Một hồi sau, hắn mới hít một ngụm khí, nhẹ nhàng đặt cổ tay của Vân Hạo vào trong chăn.

"Đúng như huynh nói"

Tiếu ĐỒng nhìn về phía Nhiếp chính vương nói, sau đó, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía Vân Tử Lạc.

Vân Tử Lạc không dám nhìn thẳng vào ánh mắt hắn, liền lên tiếng hỏi:

"Tiếu Đồng, Hạo nhi không sao chứ?"

Mặc dù nàng đã nói, muốn cho huynh ấy một tháng, cho huynh ấy một cơ hội, cũng không hứa hẹn gì, nhưng giờ nàng lại thấy chột dạ.

"Không có việc gì"

Tiếu ĐỒng đứng dậy, khẽ cất bước đi đến trước mặt Vân Tử Lạc, cúi đầu nói: " Đừng quá lo lắng, đệ ấy sẽ tốt lên"

"Cảm ơn huynh"

Vân Tử Lạc cười một tiếng tự nhiên.

Tiếu Đồng "Ừm" một tiếng, rồi bước ra phòng trước.

Diêu Linh Linh đứng ở trước giường, nhìn bộ dạng đang ngủ say của Vân HẠo thì thở dài.

Phía sau lưng, ánh mắt Nhiếp chính vương chưa từng rời khỏi Vân Tử Lạc.

Đột nhiên, chàng vươn tay, giữ chặt lấy bàn tay nhỏ của nàng, giống như không vui khi nàng không để ý đến mình.

Nhìn thấy Diêu Linh Linh, Vân Tử Lạc liền nhìn về phía chàng như cảnh cáo.

Nhiếp chính vương lại giống như muốn kiếm chuyện với nàng.

Cuối cùng, chàng dùng khẩu hình miệng biểu đạt ý tứ: " Không được thích Tiếu Đồng, biết chưa?"

Vân Tử Lạc ngẩn ra, nghiêng đầu nghiêm túc nhìn chàng: "VÌ sao lại nó vậy?"

Nhiếp chính vươn cúi đầu, rồi sau đó ngẩng đầu lên, dùng khẩu hình miệng nói rõ ràng từng chữ từng chữ một, Vân Tử Lạc có thể nhìn thấy rõ ràng: " Hắn có nhân duyên rất tốt với nữ nhân, làm gì cũng có thể khiến nàng vui vẻ, ta thì không làm được"

Lúc nói những lời này, ánh mắt chàng lóe lên tia không tự tin.

Vẻ mặt chàng do dự y hệt một đứa trẻ đáng thương.

Tim Vân Tử Lạc đau xót, nhìn về phía chàng gật đầu một cái.

Đem một người chưa từng tiếp xúc với nữ nhân như Nhiếp chính vương ra so sanh với một Tiếu Đồng quen thuộc chốn trăng hòa, quả thực là chàng quá non nớt.

Nhưng chàng không biết rằng, nàng thích chàng vì điều đó.

Đó là Hách Liên Ý đối với chuyện tình cảm còn mơ hồ, là Hách Liên Ý si tình, là Hách Liên Ý máu lạnh vô tình nhưng lại yêu thương dung túng cho nàng...

Cho dù chàng không hoàn mỹ nhưng nàng vẫn cứ thích chàng...

Hai người yên lặng, Diêu Linh Linh vừa lúc quay đầu lại đang muốn lên tiếng hỏi chuyện, nhìn thấy một màn kia thì kin hãi quay đầu, cả một cử động nhỏ cũng không dá,

Vân Tử Lạc dời ánh mắt đi chỗ khác, nàng rút tay mình ra, đi về phía Diêu Linh Linh.

Diêu Linh Linh cảm thấy minh đang quấy rầy hai người họ, vội vàng nói: " Lạc nhi, ngày mai muội đến thăm Hạo nhi, bây giờ muội hồi phủ trước đây"

Vân tử lạc cười nói: "Nhanh như vậy sao? Cũng đúng lúc ta muốn xuất cung, cũng đi đi"

"Lạc nhi, nàng muốn xuất cung?"

Giọng của Nhiếp chính vương rõ ràng là có nét khẩn trương.

"Ừm. Chàng chiếu cố hạo nhi giúp ta. Ta ra ngoài giải quyết sự tình, giao Ngạc trưởng lão cùng Mộc Thần cho ta được không?"

Nhiếp chính vương ngay lập tức biết nàng muốn làm gì,

"ta đi cùng nàng, như vậy sẽ tốt hơn"

"Chàng đừng đi"

Vân Tử Lạc lắc đầu: " Đây là chuyện nhà chúng ta"

CÒn nữa, nàng cũng không muốn dựa vào chàng, không có Hách Liến Ý, nàng cũng có thể sống độc lập như cũ.

Nhiếp chính vương bất đắc dĩ đồng ý với nàng.

Sau khi Vân Tử Lạc và Diêu Linh Linh rời đi, Nhiếp chính vương liền đứng ngồi không yên.

Chàng không thích ứng được với cảm giác để nàng rời khỏi tầm mắt mình.

Tâm tình rất phiền não.

--

Sau ki tạm biệt Diêu Linh Linh, Vân Tử Lạc đến Túy Vân Lâu.

Ngô Đại gọi Đào nhi và Hải Yến tới.

Chuyện Vân Hạo bị trúng độc, hai người họ cũng nên biết.

"Tiểu thư, thiếu gia có sao không?"

Hải Yến sau khi bước lên lầu, liền khóc lóc hỏi Vân Tử Lạc.

Vân Tử Lạc chua xót, hai đứa trẻ đã chơi với nhau lâu như vậy, thân thiết cũng là lẽ thường.

Nàng lắc đầu nói: " Không có việc gì, Hải Yên, ta hỏi em, ta có một chuyện muốn nói cho em biết, em nhất định phải nghe rõ, tiếp nhận sự thât này"

"Chuyện gì vậy ạ?"

Tim Hải Yến lập tức nhảy vọt lên tận cổ họng,

--

Một lúc sau, Hải Yến ngây ngây ngô ngô đi từ trên lầu xuống, Vân Tử Lạc cũng thay một cái váy trắng chầm chậm đi xuống bậc thang.

"Trương thúc, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi sao?"

"Xong rồi, tiểu thư, chuẩn bị cơm tối luôn sao?"

"Ừm, dùng cơm xong, chúng ta về Vân phủ"

Ăn tối xong, Vân Tử Lạc mang theo Ngô Đại, Hải Yến, Đào nhi, Ngạc trưởng lão và Mộc Thần đi về hướng Vân phủ.

Nàng đã tính toán đầy đủ.

Thời gian này cũng là đúng lúc ở Vân phủ dùng xong cơm tối, sẽ ngồi ở Đại sảnh uống trà.

Chỉ là lần này hơi có chút khác,

Vì sự tình của Vân Hạo, nên bữa tối Vân phủ ăn muộn hơn mọi hôm

Lúc Vân Tử Lạc đi vào, bọn họ còn chưa kịp cầm đũa.

"Phụ thân"

Vân tử Lạc gọi Vân Kiến Thụ một tiếng.

"Lạc nhi, tới đúng lúc quá, con đã ăn chưa? Ngồi xuống ăn tối luôn"

Hốc mắt Vân Kiến Thụ hơi hồng lên,lúc nhìn thầy nàng, khóe miệng cũng thoáng ý cười.

Vân Hằng định đi lấy thêm một bộ bát đũa thì bị Vân Tử LẠc ngăn lại.

"Ta ăn rồi, phụ thân, mọi người ăn đi"

Nói rồi nàng ngồi xuống ghế ở bên cạnh.

Ngoại trừ Đào nhi đi theo nàng, các nha hoàn khác đều ở bên ngoài, còn loại thì đều bị đuổi đến chỗ khác.

Vân Kiến Thụ ngồi chính giữa, Chu thị ngồi bên cạnh, còn có Vân Khinh Bình cùng Sở Hàn Lâm, tiểu công tử Vân gia được Chu Thụy Gia bế ngồi một bên.

"Lạc nhi, nàng ăn rồi sao?"

Sở Hàn Lâm nhìn thấy nàng, tâm tình nhịn không được lâng lâng.

Chưa bao giờ hắn nghĩ mình lại mong chờ nàng như vậy!

Cảm giác này giống hệt cảm giác yêu đương cuồng nhiệt cùng Vân Khinh Bình năm đó...

"Ăn rồi"

Vân Tử Lạc nhàn nhạt đạp, đối diện với ánh mắt của hắn không biểu hiện gì.

Từ Lúc Vân Tử Lạc bước vào,ánh mắt của chu thị đã rầm xuống, cả gương mặt phủ một tầng băng lanh.

Hôm nay mọi chuyện đã tính toán kỹ càng,, không ngờ con nha đầu đê tiện này lại xông ra, làm phá hỏng chuyện tốt của mình.

Kể từ khi gặp nó, mình liền xui xẻo đủ đường.

Ánh mắt Chu thị trở nên độc ác, nói với Vân Tử Lạc: " Hay là ăn chút cơm đi, không trở về Vân phủ thì thôi, đã trở về mà ngay cả cơm tối cùng cả nhà cũng không ăn, người khác nhìn vào sẽ nói mẫu thân ngược đãi ngươi"

Giọng nói bà ta đầy vẻ châm biếm.

Vân Kiến Thụ chau mày. Nghĩ thầm, thời gian này đích thực hành động của Vân tử LẠc khiến mình không vui, nên cũng không trách Chu thị.

Đang muốn mở miệng lên tiếng hòa hoãn, thì Vân Tử Lạc dã cười dịu dàng nói: " Mẫu thân, người không nên nói nhiều ăn đi thì hơn, ăn no một chút, đem những món ngon này nhớ cho kỹ vào, về sau, chắc không còn cơ hội thưởng thức những món mĩ vị này nữa đâu"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.