Vân Hạo nghĩ đến đó liền chua xót, phụ thân quanh năm không ở nhà, sau khi về nhà rồi, đối với đệ ấy cũng là nghiêm khắc hơn yêu thương, mẫu thân thì vẫn đối với đệ ấy như có như không.
Nhìn bông tuyết rơi xuống tay mình, Vân Hạo cười thành tiếng, đệ ấy lần đầu tiên cảm nhận được mình sống ở trong phủ lại như một người ngoài.
"Thiếu gia"
Ngô Đại từ phía sau bước đến.
"Sư phụ" Vân Hạo cúi đầu đáp, giọng nói lộ ra vẻ phiền muộn, " Sao hôm nay nhị tỷ không về?"
Đệ ấy thực sự nhớ Nhị tỷ, nhưng Ngô Đại lại không chịu dẫn đệ ấy ra ngoài phủ.
"Ta cũng không rõ"
Ngô Đại thở dài đáp.
" Người không thể ra ngoài xem thế nào được sao?" Vân Hạo nóng lòng, giọng nói cũng không tự chủ được to lên, lần đầu tiên nói với Ngô Đại như vậy.
"Người có thể bay, có thể chạy, vì sao không giúp con liên lạc với Nhị tỷ?"
Đệ ấy nổi giận đùng đùng đến bạnh cả quai hàm.
Vẻ mặt Ngô Đại áy náy, ánh mắt nhìn về phía Vân Hạo xẹt qua tia đau lòng.
"Được, ta đi, ta đi"
Hắn hít một hơi, dường như đã đưa ra được quyết định.
Vân Hạo cũng chỉ là một đứa trẻ, lập tức từ giận chuyển thành vui, cười nói: " Buổi trưa, con chờ tin tốt của người, người nhất định phải đem được Nhị tỷ trở về đấy!"
Ngô Đại gật gật đầu, xoay người rời đi.
Líc trở về phòng mình lấy mũ đen trùm mặt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-nhi-y/2021040/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.