Viên Không đại sư thấy chàng tức giận quá mức, cũng không nói gì thêm nữa!
Nhiếp chính vương cắn chặt răng thành một đường, từng câu từng chữ bật ra: " Đừng ở trước mặt bản vương nhắc đến Lâm Thanh Thanh"
Nói rồi chàng xoay người, ngênh ngang rời khỏi khỏi đình.
Viên Không đại sư ở sau lưng không khỏi thở dài một hơi, ánh mắt dõi theo bóng hình cao lớn vừa rời đi, rất lâu sau mới lẩm bẩm một câu: " Như vậy, chớ ân hận!"
Rồi ông ấy cũng chậm rãi rời khỏi đình.
Họ không biết rằng, ở bụi cỏ cách đó không xa, có một người mãi vẫn không rời đi.
Người con gái trong bộ quần áo trắng toàn thân cứn ngắc, đứng lâu sau bụi cỏ mãi không nhúc nhích, giọt sương trên chiếc lá bị gió thổi xuống, rơi vào gương mặt của nàng.
Vân Tử Lạc gắt gao mím môi, đôi mắt hạnh lóe lên vẻ lạnh buốt.
Vừa rồi, từng chữ của Nhiếp chính vương nói đều lọt vào tai nàng.
"Ai nói bản vương không thể quên? Lâm Thanh Thanh là hồ ly, con gái bà ta cũng không tốt đẹp gì? Sao bản vương lại bị loại nữ nhân đó mê hoặc được?"
Giọng nói trầm thấp đầy từ tính quen thuộc vẫn không ngừng văng vẳng bên tai nàng.
Mặc dù nàng biết rõ,thái độ của chàng thay đổi vì trong lòng chàng vẫn còn cừu hận, trong tiềm thức, nang cũng hy vọng, đây cũng chỉ là giấc mộng, không bao lâu nữa mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp lên.
Nhưng mà, từ đôi môi đã từng nói những từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-nhi-y/2021030/chuong-205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.