Vân Tử Lạc vân giữ cổ Vương trưởng lão, mang hắn dần đi tới bên cạnh cửa, lấy chân đá văng cửa, sau đó xoay người,dùng hai ngón tay trái kẹp một viên hoàn màu trắng đưa vào miệng của Vương trưởng lão.
Đôi mắt hạnh của nàng tối lại, hai ngón tay thuần thục cho viên thuốc vào cổ họng Vương trưởng lão.
Trong đôi mắt nàng có ý cười đắc ý, Vân Tử Lạc lúc này mới rút cây trâm ngang miệng Vương trưởng lão ra, lạnh lùng nói: " Ngươi có thể đi"
Rồi sau đó nàng hạ thấp giọng: " Ở sau Vân phủ chờ ta, nếu không đừng nghĩ đến chuyện có thuốc giải"
Vương trưởng lão vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, lại bị Vân Tử Lạc đẩy ra, " Ầm" sau đó tiếng đóng cửa phòng vang lên, nàng xoay người đi về hướng Vân Kiến Thụ.
"Phụ thân"
Rồi nhìn về phía Vân Khinh Bình ánh mắt không che dấu sự lạnh lùng.
"Lạc nhi" Vân Kiến Thụ gọi nàng một tiếng.
Vân Tử Lạc vẫn không nhìn về phía ông, hai mắt nhìn Vân Khinh Bình từ từ nheo lạo, toát lên vẻ sát ý, sau đó mới chậm rãi quay đầu nhìn về phía Vân Kiến Thụ.
"Phụ thân có chuyện gì sao?"
Nàng nói từng chữ, từng chữ, giọng rất lạnh lùng.
Vân Kiến THụ nhìn sâu vào mắt nàng một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía Vân Khinh Bình, nhẹ giọng nói: " Bình nhi, lại đây"
Vân Kiến Thụ vẫn ngồi bất động trên xe lăn, Vân Khinh Bình liền đi đến bên cạnh ông, khẽ cúi đầu nói: " Phụ thân, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-nhi-y/2020976/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.