Nửa canh giờ trôi qua, tiếng niệm kinh trong điện rõ ràng đã nhỏ hơn rất nhiều.
Diêu Linh Linh cũng sắp trụ không nổi nữa, đôi chân hơi nhúc nhích, thay đổi một tư thế cho thoải mái hơn.
Nhưng Vân Tử Lạc không hề động đậy.
“Tỷ không thấy đau đầu gối à?” Diêu Linh Linh khẽ hỏi.
“Không đau mà.” Vân Tử Lạc hờ hững áp, liếc mắt nhìn cuốn kinh.
“Muội sắp đau chết mất rồi!” Diêu Linh Linh thở dài, “Muội sắp chịu không nổi nữa rồi!”.
“Nếu muội thật sự chịu không nổi thì tìm cách ra ngoài trước đi.”
“Ra ngoài kiểu gì?” Diêu Linh Linh thở dài.
“Giả vờ ngất.” Vân Tử Lạc lườm.
“Sẽ bị phát hiện đấy, tỷ không biết họ tinh thế nào đâu!” Diêu Linh Linh câm nín.
Vân Tử Lạc cười gian xảo, “Có tỷ đây, tỷ sẽ giúp muội”.
Nói đoạn, nàng giơ tay ra, véo thật mạnh lên chân muội ấy.
“Á!” Diêu Linh Linh đau đớn kêu toáng lên, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn tới.
“Sao vậy?” Nhiếp Chính vương sải bước đi tới.
Mồ hôi túa ra đầy trán Diêu Linh Linh, muội ấy nhắm mắt, ngã gục xuống đất.
“Linh Linh!” Vân Tử Lạc cố tình nhào tới, giữ chặt vai Diêu Linh Linh, thảm thiết kêu lên.
Diêu Linh Linh tí hí lườm nàng.
“Nàng ấy không sao chứ?” Nhiếp Chính vương tiến lại gần, ngồi xuống, bắt mạch cho Diêu Linh Linh.
Tay Diêu Linh Linh run run, năm ngón tay vô thức giật giật.
Nhiếp Chính vương cảm nhận được mạch của muội ấy hoàn toàn bình thường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-nhi-y/2020909/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.