Nhiếp Chính vương chỉ ôm chặt lấy nàng, không nói gì, dùng sự trầm mặc để biểu đạt tình yêu của mình.
Lòng Vân Tử Lạc vừa ngọt ngào vừa hoảng loạn, định nói gì bèn đẩy chàng ra.
Nhiếp Chính vương đột nhiên chau mày, một tia băng lạnh lướt qua đáy mắt. Chàng nhẹ nhàng xoay vai Vân Tử Lạc lại, nhìn thẳng vào mắt nàng.
“Lạc Nhi, bộ quần áo này có vấn đề.”
Cõi lòng Vân Tử Lạc hơi trầm xuống, nàng hỏi: “Sao vậy? Ta lấy từ trong lều nhỏ ra, không hề phát hiện có gì bất ổn.”
Nhiếp Chính vương cụp mắt xuống, đáp: “Bị rắc một loại bột thuốc đặc biệt, mùi vị rất nhạt, người rất khó ngửi thấy.”
“Người rất khó ngửi thấy? Ý của chàng là…” Lòng Vân Tử Lạc thắt lại.
“Ý của ta là loại bột thuốc này sẽ khơi dậy bản năng cuồng dã của mãnh thú.”
Nhiếp Chính vương lạnh lùng nói từng câu từng chữ, giải thích cho nàng.
Sắc mặt Vân Tử Lạc hơi tái đi, nàng quay đầu nhìn ra chiếc rèm che của căn lều lớn.
Nhiếp Chính vương nói: “Không sao, ta đã phái người canh gác bên ngoài rồi, không có ai tùy ý vào đâu.”
“Phải làm sao đây?”
Vân Tử Lạc quay lại, nhìn Nhiếp Chính vương bằng ánh mắt tin tưởng.
“Nàng cởi y phục ra trước đã.”
Ánh mắt Nhiếp Chính vương rất kiên định, trong đầu đã có chủ ý. “Loại bột thuốc này ta có thể gạt bỏ, nhưng kẻ hạ thủ, ta tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua.”
Vân Tử Lạc hỏi với vẻ do thám:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-nhi-y/2020890/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.