Vân Tử Lạc đỏ mặt, không nói.
Đôi mắt Nhiếp Chính vương đảo liên hồi:“Sau đó ta lại tới, nhưng hai người vẫn còn thân mật! Lúc ấy ta tức giận bỏ đi nhưng không đi xa, nhìn thấy Sở Tử Uyên đưa nàng ra ngoài, ômnàng cực kỳ thân mật! Nàng nói khi ấy nàng đã ngất xỉu?”
Vân Tử Lạc chống tay lên trán, ra sứcnhớ lại: “Về sau ta không còn nhớ gì nữa, những chuyện chàng nói takhông có chút ấn tượng gì! Lúc tỉnh lại đã là sáng hôm sau, nhưng tabiết ta đã đẩy Tử Uyên ra, huynh ấy không phải người ta cần!”
Nhiếp Chính vương đờ đẫn, tâm trạng bỗng chốc từ trăng lạnh tháng hai đột ngột sang ngày xuân tháng tư. Chàngbắt lấy bả vai nàng, lớn tiếng hỏi: “Hắn không phải người nàng cần? Nàng không thích hắn?”
“Vậy thì sao?” Vân Tử Lạc hậm hực nhìn chàng.
“Quá tốt rồi! Quá tốt rồi!” Nhiếp Chính vương bật cười.
“Tốt cái gì mà tốt! Hách Liên Ý, ta không thích hắn không có nghĩa ta sẽ thích chàng!”
Nhiếp Chính vương từ từ bình ổn lại tâmtrạng kích động, nhìn chằm chằm đôi mắt tròn, sóng mắt long lanh củanàng, áy náy nói: “Lạc Nhi, là ta có lỗi với nàng. Tối đó nếu ta ở bêncạnh nàng, nàng cũng sẽ không ra ngoài uống rượu. Ta hứa với nàng, saunày dù có xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ không bỏ rơi nàng. Đến tết cũngcùng đón với nàng, được không?”
“Sau tết chẳng phải chàng cũng không tới ư?” Giọng Vân Tử Lạc rõ ràng đã nhỏ đi.
“Chẳng phải vì nàng và Sở Tử Uyên sao! Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-nhi-y/2020870/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.