Tiền dù ở thời đại nào cũng là vạn năng.
Đào Nhi cầm ngân lượng, ra cửa sau tìm bà lão Vương.
Bà Vương đã ngoài năm mươi, là một người nhanh nhạy, gặp một người sắp trở thành Tứ vương phi như Vân Tử Lạc thì không dám khinh suất, mỉm cười hành lễ.
“Thím Vương, thím ở trong phủ này đãlâu, ta muốn thỉnh giáo thím một việc nhỏ không hệ trọng mấy. Thím cóbiết Bình Tú lâu nơi đại tiểu thư ở trước đó ai sống không?” Vân Tử Lạccười vô hại.
Bà Vương gật đầu nói: “Khi đại tiểu thưchưa chào đời thì phu nhân sống ở đó. Đó vốn là nơi ở của phu nhân. Saunày đại tiểu thư khôn lớn, khi phân viện đã nhường cho cô ấy.”
“Á!” Đào Nhi nhẹ nhàng bịt miệng lại.
Ánh mắt Vân Tử Lạc cũng lạnh đi, sau khi cảm ơn bèn dặn dò Đào Nhi tiễn thím Vương đi.
Mười mấy năm trước, gian phòng đó là của Chu Thị. Cũng tức là khi mẹ nàng còn sống đường hầm đó mới được đào,lúc ấy mẹ nàng cũng vừa hay sống trong Lê Uyển.
Vậy mẹ có biết không? Vết máu dưới đường hầm kia là của ai? Có khi nào liên quan tới Chu Thị… Trái tim Vân TửLạc như bị nâng lên, trực giác cho biết chuyện này có điều kỳ lạ. Trongký ức, cha chưa từng nói với nàng một câu về chuyện của mẹ, chuyện mẹrất lợi hại nàng cũng biết từ Thái hậu.
Lợi hại, nhưng không hiểu là lợi hại kiểu gì?
Người mẹ chưa từng lộ mặt đó rốt cuộc là người như thế nào?
Trăng vằng vặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-nhi-y/2020811/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.