Trấn Quốc tự nằm ở lưng chừng núi Thanh Thương, ngoại ô phía Nam Nguyên Kinh, là ngôi chùa được Hoàng đế đầu tiên của nước Kỳ Hạ ban tên, trải qua hàng trăm năm đã trở thành chùa miếu số một của hoàng gia Kỳ Hạ.
Núi Thanh Thương cây cối um tùm, dưới chân núi có duy nhất một đường cho xe ngựa đi lên lưng núi.
Xe ngựa của Bát vương gia từ từ đi vào con đường này. Triển Hưng điều khiển xe, Sở Tử Uyên và Vân Tử Lạc ở trong xe chăm sóc Đào Nhi.
Đường núi gập ghềnh, quanh co khúc khuỷu, quặt qua một ngã rẽ gấp, trước mặt xuất hiện một khu rừng.
Xe ngựa chậm rãi đi vào trong rừng, không khí xung quanh tĩnh mịch tới mức hơi bí bách. Vân Tử Lạc nhẹ nhàng vén rèm xe lên, trên đỉnh đầu cây lá um tùm, bóng râm hắt xuống, một cảm giác bất an dâng lên từ tận đáy lòng.
Cuộc đời mấy năm làm sát thủ đã bồi dưỡng cho nàng một sự nhạy cảm cao độ. Nàng nín thở, trong tay nắm chặt con dao găm của Sở Tử Uyên.
Một tiếng huýt sáo lanh lảnh vang lên trong rừng, đồng thời có tiếng bước chân của mấy chục người đang tiến lại gần!
“Không ổn rồi!”
“Không ổn rồi!”
Vân Tử Lạc và Sở Tử Uyên gần như đồng thanh lên tiếng.
Nàng kéo Sở Tử Uyên theo bản năng, chạy ra ngoài xe. Cả Sở Tử Uyên cũng cực nhanh, một tay bế Đào Nhi, tay phải khoác qua eo nàng, nhảy vọt một cái, lăn ra ngoài xe ngựa.
Ba người cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-nhi-y/2020771/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.