Kịch hay tới đây là hạ màn, Vân Tử Lạc khẽ thở dài.
Nàng vốn dĩ rắc một ít phấn hoa lên người Sở Hàn Lâm, còn chưa nghĩ tớichuyện mượn nó để giáo huấn Vân Khinh Bình. Nhưng tỷ ta tuyệt đối khôngnên chủ động tới lục soát người nàng. Cái túi thơm đó nàng dùng để đựngphấn hoa.
Sau khi cả đám người rời đi, các ghế ngồi rõ ràng đã trống vắng hơn nhiều.
Vân Tử Lạc kéo Sở Tử Uyên lùi qua một bên, ngồi xuống.
Sở Tử Uyên nhìn nàng chằm chằm rồi hạ thấp giọng hỏi: “Lạc Nhi, ong mật ban nãy do muội thả vào đúng không?”
Vân Tử Lạc chống tay lên má, quay đầu nhìn huynh ấy.
Gương mặt ôn nhu như ngọc vẫn rất ấm áp, nhưng nàng đã biết huynh ấy và VânKhinh Bình nhất định có chuyện… Dù đó là câu chuyện gì, chí ít cũngkhông có sự can dự của nàng.
Sở Tử Uyên thấy nàngthất thần, đôi mày lá liễu thanh mảnh hơi rướn lên, đôi mắt ánh lên mộtnụ cười khẽ, bờ môi mỏng hơi cong lên: “Sao thế? Sao nhìn ta đờ đẫnvậy?”
“Đồ tự luyến!” Vân Tử Lạc lè lưỡi, rồi cũngkhông nhịn được cười: “Ong mật là do ta thả vào, nhưng ta không có mờiTứ vương phi đụng vào túi thơm của ta. Nếu tỷ ta không đụng vào phấnhoa, ong mật cũng đâu tới tìm!”
“Tứ vương phi?” Sở Tử Uyên cười khẽ: “Lạc Nhi? Muội vẫn còn oán hận muội ấy à? Hận muội ấy và Tứ ca… Chuyện này là Tứ ca không đúng, nhưng Bình Nhi…”
Vân Tử Lạc nhẹ nhàng, buồn buồn hỏi: “Tỷ ta không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-nhi-y/2020734/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.