Vân Tử Lạc không màng tới ánh mắt của những người khác. Nghe Vân Khinh Bình nói xong, nàng cười khẩy.
“Tỷ tỷ, tỷ đừng quên, vị trí Tứ vương phi trước nay chưa bao giờ là của tỷ! Tỷ nói tỷ không muốn thì không lấy, vấn đề quan trọng là tỷ có muốnđược không?”
“Vân Tử Lạc, ngươi nói đủ chưa?” Sở HànLâm phẫn nộ quát, tiến lên đẩy nàng, đứng chắn trước mặt Vân Khinh Bình: “Bổn vương vốn không muốn lấy ngươi, nhưng tỷ tỷ ngươi lại khoan hồngđộ lượng. Nàng ấy đã hạ mình đến như vậy, ngươi còn muốn ầm ĩ tới lúcnào?”
Khi tay hắn chạm vào Vân Tử Lạc, nàng vung tayphải ra, rắc một ít phấn hoa trong suốt lên y phục của Sở Hàn Lâm rồinhanh nhẹn lùi về phía sau, vừa hay va phải một vòng ôm ấm áp.
Sở Tử Uyên đỡ lấy nàng nhưng ánh mắt huynh ấy lại lơ lửng bay xa, mà ánh mắt quái đản đó đang hướng về phía… Vân Khinh Bình!
Trái tim Vân Tử Lạc chợt rơi xuống. Nàng không có thời gian nghĩ nhiều, lạnh lùng nói với Sở Hàn Lâm: “Sính lễ đàng hoàng mới là vợ chính thức, đạolý này các ngươi hiểu rõ hơn ta! Nàng ta đúng là tỷ tỷ của ta nhưng tỷta không nên suốt ngày lấy thân phận Tứ vương phi ra để giáo huấn ta!Luận tư cách, ta có mai có mối, có tư cách hơn tỷ ta rất nhiều!”
Sở Hàn Lâm tái mặt, sắc mặt Vân Khinh Bình cũng trắng bệch.
Thái hậu coi trọng thể diện Hoàng gia, ho khẽ một tiếng: “Yên lặng cả đi.Chuyện này ai gia và Hoàng thượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-nhi-y/2020728/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.