Khi Nhiếp Chính vương nghe thấy chữ ‘chết’, sắc mặt bỗng nhiên tái xanh, đầu mày hơi nhíu lại, khí lạnh trong ánh mắt tăng lên. 
“Vương gia! Thần nữ… Thần nguyện chịu tội thay tiểu nữ!” Vân Kiến Thụ choàng thức tỉnh, vội quỳ rạp xuống, đột ngột mở lời. 
Dù có ngu ngốc thế nào một khi nói ra những lời này cũng khó tránh khỏi tội chết! 
Ông chỉ mong Lạc Nhi có thể sống tiếp! Cho dù đây chỉ là một hy vọng mong manh! 
“Cha!” Vân Tử Lạc lúc này mới ý thức được bản thân thật sự không thể ăn nói tùy tiện. 
Chí ít phải để tâm một chút tới Vân Kiến Thụ. 
Nàng vừa giận vừa lo, hốc mắt đã đỏ ửng lên rồi phẫn nộ hướng ánh nhìn vềphía Nhiếp Chính vương, đôi mày dài như bươm bướm giương cánh bay, ánhmắt quật cường nhưng rõ ràng lại đang có những giọt lệ lấp lánh, lúc ẩnlúc hiện. 
Nắm đấm của Nhiếp Chính vương từ từ thả lỏng. Trong khoảnh khắc, mọi cảm giác tức giận bay biến hết, ngược lại có chút bối rối. 
Chàng rất khó hiểu, rõ ràng nàng bất kính trước, sao bây giờ lại giống như mình vừa ức hiếp nàng vậy? 
Lời nói cũng bất giác tới bên bờ môi, chàng cau mày: “Nàng khóc gì chứ?” 
“Khóc?” Vân Tử Lạc vô thức lặp lại, rồi vội dụi mắt: “Ai khóc?! Ngài nhìn nhầm rồi!” 
“Cứng miệng!” Nhiếp Chính vương thấp giọng nói một câu nhưng bờ môi lại bấtgiác cong lên, thanh âm cũng có phần khác thường mà chính bản thân chàng không nhận ra. Chàng gượng gạo quay đầu, lạnh lùng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-nhi-y/2020722/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.