Chỉ còn cách một ngày chấp hành án tử, Lưu Ngọc Lễ cuối cùng cũng lựa chọn buông bỏ, anh không bỏ trốn và Lâm Vũ cùng tàn dư còn lại của Đại Ưng cũng bị cảnh sát bắt ngay sau đó. Tổ chức ngầm hùng mạnh một thời cứ thế tiêu vong.
Anh dựa vào tường nhắm mắt hy vọng bản thân có thể ngủ say, từ ngày cô rời đi anh đã không chợp mắt giây nào đến cả nằm mơ để gặp Thiên Ý anh cũng không làm được.
Anh tàn tạ đến mức khó nhận ra, chỉ có mấy hôm người đã gầy sộm đi, đôi mắt thâm quần, râu ria xồm xoàm, toàn thân đều bốc mùi. Hoàn toàn không còn khí khái của ông chủ Đại Ưng chỉ rung chân cũng khiến thế giới ngầm dao động
Tiếng mở khóa ngục rổn rảng cũng không tác động gì đến anh, viên cảnh sát thấy thế chỉ đành lớn tiếng gọi
" Lưu Ngọc Lễ có người đến tìm, mau thức dậy đi trời còn sớm ngủ cái gì không biết "
Anh chợt mở mắt, cảm thấy kì quái, không còn Thiên Ý vậy mà cũng có người nhớ đến anh. Lê tấm thân tàn ra khỏi nhà giam đi đến nơi thăm ngục, vóc người mảnh dài từ phía sau nhìn tới vô cùng quen thuộc
" Trương Thành à, cậu tới đây làm gì? Cậu tay chân sạch sẽ nơi này không phải chỗ cậu nên đến mau về đi "
Trương Thành xoay người lại, trên tay còn bế theo một đứa bé được quấn trong chăn, bé con say giấc ngủ, hai má phúng phính tròn đầy hoàn toàn không nhìn ra đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-nhau-mot-doi/3362681/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.