Cứ tưởng Đại Ưng đang trên đà ổn định lại vị thế thì một ngày đẹp trời Lưu Ngọc Lễ lại nhận được một tin sét đánh, Lâm Vũ phát điên khi thông báo với anh tuyến đường vận chuyển hàng của Đại Ưng bị cảnh sát phong tỏa lẫn đối tác của họ đều bị bắt hết, hàng và người đều không còn. Lưu Ngọc Lễ tức giận đến mức cả người đều tỏa ra hàn khí khiến người ta không rét mà run. Công cuộc làm ăn lần này kín kẽ như thế còn do đích thân anh ra tay hoàn toàn không thể nào có sơ sót có nghĩ nát óc cũng không tìm ra nguyên nhân.
" Anh Lễ sự vụ lần này thật sự không ổn rồi, cứ đà này sẽ không còn ai muốn hợp tác với Đại Ưng nữa, thông tin mật tổ chức cứ liên tục bị tuồn ra ngoài, anh em làm việc nguy hiểm biết bao "
Thấy Lưu Ngọc Lễ không lên tiếng Lâm Vũ lại được đà lấn tới
" Em đã nói trước với anh, một khi người đó không chết thì Đại Ưng sẽ ngày một lụn bại, tính mạng bao nhiêu anh em nằm trong tay anh không thể đem ra trêu đùa như vậy. "
" Vậy thì có liên quan gì đến cô ấy? Rõ ràng là bản thân làm việc sơ sót, Dương Thiên Ý bị tôi nhốt lại thiết bị liên lạc không có bản thân lại không thể ra ngoài cậu nói cô ấy làm sao báo tin cho cảnh sát? "
" Anh chắc không để cô ta ra ngoài sao? Vậy thì 5 ngày trước thì sao? "
5 ngày trước là ngày Thiên Ý rời khỏi nhà tuy nhiên vẫn luôn có vệ sĩ theo dõi họ báo cáo lại anh, họ hoàn toàn không nhận ra điều bất thường gì, chẳng lẽ là vệ sĩ sơ sót.
Lâm Vũ cắn môi, vô cùng bức xúc
" Dương Thiên Ý chính là một con rắn độc, anh để cô ta ở bên người sẽ chỉ hại chết anh mà thôi "
Mặc kệ lời nói ngoài tai, Lưu Ngọc Lễ đã hoàn toàn đắm chìm vào tình yêu mụ mị
" Cô ấy không phải rắn độc, bất quá chỉ là một con nhím đang xù lông thôi, đối với Đại Ưng vững mạnh bao nhiêu năm hoàn toàn không phải thứ tác động gì lớn. Nếu còn để tao nghe mày công kích cô ấy một lần nữa thì đừng trách tao không nể tình anh em. "
Ngoài miệng thì chính là nói thế nhưng bản thân lại không kiềm được mà dấy lên nghi ngờ, gần đây cô có những biểu hiện rất bất thường, đột ngột hòa bình với anh nhưng cũng đột ngột giận dữ suy cho cùng anh vẫn là không thể hiểu nỗi trong lòng Thiên Ý đang tính toán điều gì.
…
Chiều tối Thiên Ý vừa tắm xong cô ngồi trên bàn trang điểm sấy tóc, Lưu Ngọc Lễ đứng cạnh quan sát một hồi lại cất bước vào phòng tắm, nhịp tim Thiên Ý lại đột ngột đập nhanh nhưng vẫn cố gắng trấn an bản thân, cô đã nghe anh nói chuyện hợp tác gặp trục trặc hẳn là giờ đang nảy sinh nghi ngờ, Lưu Ngọc Lễ thông minh như vậy e là đã phát giác ra điều bất thường.
Sấy khô tóc lại dùng lược chải đầu, cô cất bước đến bên giường ngồi xuống chuẩn bị đi ngủ thì Lưu Ngọc Lễ từ phòng tắm bước ra, anh ở trong đó một lúc nhưng khi trở ra lại không giống gì với như vừa tắm gội.
Lưu Ngọc Lễ ném xuống sàn một chiếc điện thoại kiểu cũ trong tức khắc thứ đó liền vỡ tan nát, pin điện thoại lẫn sim bên trong liền văng ra ngoài.
" Em vẫn luôn không từ bỏ ý định "
Anh đã cố kiềm nén rất nhiều để không phải nổi giận với cô nhưng Thiên Ý lại hết lần này đến lần khác thách thức giới hạn của anh, cô đã như cũ cất giấu điện thoại phía trên la phông bản thân còn cẩn thận tắt nguồn dù biết giấy không thể gói được lửa chỉ là không ngờ bản thân lại bị phát hiện sớm đến thế.
Cô điềm nhiên đối diện trước sự thật, lời nói thốt ra như có như không
" Anh đầu thú đi, đem tất cả những việc mà anh đã làm thành thật khai báo với cảnh sát…chịu tội trước pháp luật. "
Lưu Ngọc Lễ thật sự đã nghe những lời ngớ ngẩn chưa từng thấy, chịu tội à? Anh bị điên sao?
" Đây không phải là cách mà em yêu anh đâu "
" Tôi hận anh, bản thân đã sớm không trông mong gì vào tình yêu nữa "
Có trời mới biết cô đã phải đau đớn như thế nào khi ép bản thân phải nói ra những lời cay nghiệt này, có trách chỉ trách bản thân đã dành tình cảm cho người không nên yêu.
Lưu Ngọc Lễ chầm chậm bước đến bên cạnh cô, anh cúi người xuống cố nhìn gương mặt đối diện mình cho rõ, muốn khảm sâu hình bóng ấy vào trong lòng. Anh chậm rãi vuốt ve gò má, đôi mắt, bờ môi, từng ngóc ngách trên gương mặt được Lưu Ngọc Lễ hôn lên, anh thỏ thẻ vài tai cô những lời nói như vọng lên từ đáy địa ngục.
" Dù em có đối xử với anh thế nào anh vẫn sẽ yêu em, hơn nữa đừng bao giờ mơ tưởng đến việc rời xa anh. "
" Hậu quả mà em gây ra anh đã tìm được cách giải quyết rồi có muốn nghe không? "
Cô sững sờ nhìn anh, Lưu Ngọc Lễ giống như một con ác quỷ cướp lấy linh hồn, một chút phong tình trước kia cũng không còn, chỉ hoàn toàn khiến người ta khiếp sợ
" Vườn thuốc phiện sắp đến thời điểm mấu chốt, sắp tới anh sẽ phải rời xa một thời gian, bảo bối không cần lo ngại anh nhất định sẽ về sớm thôi. Khi đó Đại Ưng không còn phụ thuộc vào người khác nữa anh làm việc gì cũng dễ dàng hơn, chờ thêm một thời gian đại nghiệp đã thành, chúng ta sẽ cử hành hôn lễ. "
Nói rồi bản thân lại hôn ngấu nghiến lên đôi môi Thiên Ý, gương mặt anh si mê tận hưởng, Dương Thiên Ý bất động thanh sắc cảm nhận hơi thở nóng ấm cứ liên tục lởn vởn xung quanh. Lưu Ngọc Lễ có lẽ không biết đây mới chính là kế hoạch lớn nhất mà cô đặt ra, một khi anh rời khỏi Bất Kiến thì chính là thời cơ tốt nhất để cô hành động. Trương Thành đã nói vườn thuốc phiện ở nước ngoài muốn thực hiện thành công chế tạo ra loại thuốc đạt chuẩn yêu cầu của Đại Ưng phải mất ít nhất thêm 1 năm nữa, thời gian 1 năm đủ để cô thu thập chứng cứ tố giác Lưu Ngọc Lễ, có sự trợ giúp của Trương Thành kế hoạch không thể thất bại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]