Còn chưa kịp xỏ giày cô đã phải lái xe rời khỏi Nguyệt Quang lầu, Thiên Ý đã lướt qua xe của đoàn vệ sĩ một cách êm đẹp, cô thở phào, toàn thân riệu rã.
" Lạy trời, không bị phát hiện "
Cô tấp xe vao một chỗ vắng rồi trong xe chỉnh trang lại quần áo vẫn còn đang xộc xệch, cầm lấy đôi boot chuẩn bị mang vào sắc mặt Thiên Ý bỗng dưng tái mét, cô sờ soạng cổ chân trái của mình
" Đồng xu bạc đâu ? "
Cô lục tìm lại khắp nơi trên xe cũng không thấy, Thiên Ý bắt đầu lo sợ. Đồng xu cũng như là một dấu hiệu nhận định cô chính là người của Đại Ưng, mất đi đồng xu chắc chắn sẽ phải chịu phạt, vừa tổn thương thể xác vừa bị gián cấp. Dương Thiên Ý vò đầu bức tai, cô tức giận đập mạnh vào vô lăng xe
" Rốt cuộc là làm mất ở đâu ? "
Sau một hồi bình tâm suy nghĩ cô nhớ lại lúc cùng với Lưu Ngọc Lễ ân ái anh đã làm đứt sợi dây đeo chân của mình nhưng lúc đó cô lại không để ý, Thiên Ý vỗ mạnh tay lên trán rầu rĩ. Cô ước gì bản thân đã cẩn trọng hơn trong mọi việc, chuyện đồng xu bị mất cô không biết có thể giấu được đến bao giờ.
...
Vào buổi tiệc đầu năm Đại Ưng tổ chức vô cùng linh đình, những người giữ chức vụ cao đều có mặt từ sáng sớm cả Thiên Ý cũng vậy duy chỉ có Lưu Ngọc Lễ gần đến giờ khai tiệc vẫn chưa thấy mặt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-nhau-mot-doi/2508967/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.