Thiên Ý đứng nghiêm túc trước mặt anh, cô đã cố làm ra dáng vẻ bình tĩnh nhất nhưng ruột gan nội tạng thì như muốn đổi chỗ với nhau, Lưu Ngọc Lễ giữ nguyên bộ dạng chết chóc đó nhìn Thiên Ý đăm đăm, tâm trí cô trở nên vô cùng hoảng loạn
[ Chẳng lẽ bị phát hiện thật rồi sao ? ]
Lưu Ngọc Lễ ngồi trên ghế rướn người lên bàn cố nhìn cô cho rõ
" Đừng có làm ra vẻ sợ sệt tôi như vậy "
" Tôi...không có mà "
So với dũng khí nói ra câu đó Thiên Ý thật sự hoảng sợ đến thót tim, cô sợ Lưu Ngọc Lễ phát hiện ra chuyện này không biết là sẽ xử tội cô làm mất đồng xu bạc hay là xử chết cô do lợi dụng lúc anh uống say mà làm chuyện đồi bại nữa. Tình cảm mà anh thể hiện nó quá mập mờ thậm chí là hư ảo, anh quan tâm yêu chiều những cô gái khác trước mặt Thiên Ý, đối xử đặc biệt với Chung Tiểu Anh nhưng vào đêm hôm đó uống say anh lại nói muốn bên cạnh cô. Cho đến cuối cùng cô vẫn không biết lời nói của anh câu nào là thật câu nào là giả.
Lưu Ngọc Lễ vẫn giữ ánh mắt đăm đăm nhìn Thiên Ý không rời, giống như một con sói đang ngắm nghía con mồi đợi thời cơ lập tức bổ vào xâu xé, cô lấy hết can đảm đứng trước anh mà nói
" Ông chủ muốn phạt tôi điều gì đều có thể ra tay, Dương Thiên Ý tôi không oán không trách "
" Tại sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-nhau-mot-doi/2508963/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.