Tôi dĩ nhiên hiểu rõ mọi chuyện đã được sắp xếp kỹ lưỡng như thế nào.
Người thầy từ Ban đặc cách mà anh trai tôi, Lục Tâm Đình, mời đến, đang ngồi ngay hàng ghế chính giữa khán phòng.
Kiếp trước, sau khi nghe xong bản “Clair de Lune” của Lâm Tửu trong buổi diễn này, thầy ấy đã tiếp cận cô ta ngay sau khi chương trình kết thúc, hỏi liệu cô ta có đồng ý nhận suất đặc cách duy nhất không.
Lâm Tửu đồng ý.
Đó chỉ là bước khởi đầu cho con đường rực rỡ của cô ta.
Sau đó, dưới sự sắp xếp tỉ mỉ của Lục Tâm Đình, cô ta nhanh chóng trở thành học trò cuối cùng của một bậc thầy âm nhạc tầm cỡ.
Còn tôi, vì một vai diễn cần hóa thân thành thiên tài piano mắc chứng tự kỷ, đã được quản lý sắp xếp để tìm đến bậc thầy ấy học hỏi.
Nhưng chỉ vừa tình cờ chạm mặt Lâm Tửu một lần, buổi tối hôm đó, tôi đã bị anh trai mình chặn ngay trước cửa nhà.
Ánh mắt đầy ghê tởm của Lục Tâm Đình như muốn xé nát tôi:
“Lục Tâm Hỉ, em làm đủ chưa?”
“Chỉ vì em thua kém A Tửu ở mọi mặt, nên em hận cô ấy đến mức phải xé nát cả bản nhạc viết tay dâng thầy của cô ấy sao?”
“Thật là một đứa con gái tệ hại.”
Tôi ngẩn người vài giây, đến khi kịp phản ứng lại, định mở miệng giải thích thì đã bị anh ta giơ tay ngăn cản:
“Dối trá!”
“Những lời em nói, một chữ tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-nguyet/3745293/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.