Thứ Bảy
Ngày 27 tháng 10 năm 2012
8:20 tối.
Tôi ôm cả Breckin và Max tại bãi đậu xe của phòng tranh. Buổi triển lãm đã kết thúc, Holder cùng tôi đang chuẩn bị quay lại nhà cậu ấy. Tôi biết lẽ ra mình nên hồi hộp về những gì có thể xảy ra giữa hai đứa tối nay, nhưng tôi lại đang không hồi hộp chút nào. Mọi thứ liên quan đến cậu ấy đều rất tuyệt. Tất cả mọi thứ, ngoại trừ câu nói cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi.
Mình yêu cậu, Hope.
Tôi muốn hỏi cậu ấy về nó, nhưng không tìm được thời điểm thích hợp. Buổi triển lãm tất nhiên không phải nơi để nhắc đến nó. Bây giờ có vẻ thích hợp hơn, nhưng cứ mỗi lần mở miệng ra tôi lại ngậm chặt lại. Tôi nghĩ mình lo sợ việc cô gái kia là ai, có ý nghĩa như thế nào với cậu ấy hơn là việc lấy can đảm để nói về nó. Càng chần chừ lâu, tôi càng có nhiều thời gian trước khi buộc phải biết sự thật.
“Cậu muốn ăn gì không?” Holder hỏi trong lúc lái xe ra khỏi bãi đậu.
“Có,” tôi vội trả lời, thở phào khi cậu ấy cắt ngang dòng suy nghĩ của mình. “Một chiếc bánh pho mát thịt băm nghe có vẻ được đấy. Cả khoai tây chiên pho mát nữa. Và một ly sữa sô-cô-la.”
Cậu bật cười, nắm lấy tay tôi. “Chúng ta có hơi đòi hỏi quá không, công chúa?”
Tôi rút tay lại, quay sang nhìn cậu. “Đùng gọi mình như vậy,” tôi quát.
Holder liếc nhìn tôi và chắc chắn đã thấy sự giận dữ trên mặt tôi, dù là trong bóng tối.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-mat-va-hy-vong/1415188/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.