Vậy là Yên Nhi đã cư trú tại khách sạn này tròn một tuần rồi. Hôm nay cũng là ngày cuối cùng của năm, chỉ vài tiếng đồng hồ nữa thôi sẽ bước sang năm mới.
- Mười hai giờ đêm nay sẽ có bắn pháo bông đúng không nhỉ? Nhất định phải thức đến giờ đấy xem mới được.
Yên Nhi vừa đứng ngoài ban công hóng gió vừa độc thoại một mình. May mắn là pháo bông bắn ở gần đây. Đứng từ ban công phòng của cô có thể nhìn thấy được toàn cảnh bắn pháo bông ấy. Đỡ phải đi ra bên ngoài chen chúc giữa dòng người đông đúc làm chi cho mắc mệt.
Mỗi năm Yên Nhi đều đón năm mới với gia đình, bạn bè thể mà năm nay chỉ có một mình. Cô rất buồn nhưng cũng chẳng thể làm gì được. Vì Lương Hữu Khang và Nhu Linh đều có công việc riêng của mình mà.
Kính cong...
Vẫn như thường ngày, chỉ cần đến bữa mà Yên Nhi có mặt tại phòng là nhân viên đều mang đồ ăn lên cho cô. Sáng thì sáu giờ rưỡi, trưa thì mười một giờ, tối thì bảy giờ. Cứ như vậy mà lặp đi lặp lại liên tục trong suốt hai tuần qua.
- Ưu đãi này khi nào hết ạ?
Theo như cô quan sát trong mấy hôm nay thì hình như nguyên cái khách sạn này chỉ có mỗi cô là được nhận nhiều ưu đãi như vậy thôi.
- Tôi cũng không biết. Có lẽ là chỉ đến khi nào cô rời đi thì nó mới kết thúc mà thôi.
Gì? Vậy nếu cô ở đây mãi mãi thì họ cũng sẽ làm như vậy mãi mãi sao? Yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-mat-mot-tieu-diem-tam/863962/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.