- Cô ta đi rồi, bây giờ anh thả tôi ra được chưa?
Vân Anh đã chạy mất từ tám xứ mà Max vẫn không chịu buông tay ra. Nhu Linh khó chịu càu nhàu thì anh ta mới chịu thả cô ấy xuống.
- Tôi thật sự thất vọng về anh đấy Thiên Hạo. Anh không hề xứng đáng với tình cảm của Yên Nhi. Lần này anh tự mà lo liệu, tôi sẽ không nói giúp về anh trước mặt cậu ấy nữa đâu. Nếu Lý Gia các người là quân tử thì đừng lấy thế lực ra để hù doạ hay chèn ép Nhu Gia.
Nhu Linh đã phải suy nghĩ rất nhiều khi nói ra những lời này. Cô biết Nhu Gia đối với Thiên Hạo chẳng là cái gai gì cả. Anh ta có thể dễ dàng thau tóm bất cứ lúc nào. Còn về món nợ ân nghĩa với Tâm Ly thì sau này cô sẽ kiếm lại trả sau cho bà.
- Con xin lỗi dì. Nhưng anh ta thật sự quá đáng. Mong dì hiểu cho con, con xin phép ra về.
Cô quay ra xin lỗi đủ điều với Tâm Ly. Bà cũng không hề trách cô gái này tí nào. Tất cả là do thằng con trai của bà tự chuốc lấy. Không thể đổ lỗi hay trách móc ai được.
- Vậy nhờ con chăm sóc Yên Nhi dùm dì nhé!
Đợi Nhu Linh ra khỏi phòng thì Tâm Ly mới đi tới gần Thiên Hạo. Gương mặt hầm hầm nhìn con trai mình. Bà rất bất mãn vì ban nãy nhìn thấy anh và cô gái Vân Anh kia hôn hít, tình tứ.
Thiên Hạo nào biết phải khó khăn lắm mới dụ được Yên Nhi đến đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-mat-mot-tieu-diem-tam/863955/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.