Vú Liên đang ngủ thì đột nhiên cảm thấy mu bàn tay mình ướt ướt như có thứ gì đó đang liếm. Mở mắt thức dậy thì mới nhận ra là con Bông. Nó đến giá mắc đồ gặm đến cho bà một cái áo khoác len. Đợi bà mặc vào rồi cạp lấy ống tay áo kéo bà đi ra bên ngoài. Vú Liên cũng thắc mắc con chó này muốn làm gì nên cũng để nó kéo mình đi.
Con Bông lôi bà ra ngoài vườn, từ phía xa vú Liên đã nhìn thấy có người đang ngồi trên ghế đá. Chỉ là tuổi già mắt kém nên bà không thể nhìn ra người đó là ai cho đến khi tới gần mới nhận ra.
- Con làm sao đấy Tiểu Nhi??
- Vú...vú...con buồn quá...huhu.
Yên Nhi giật mình khi vú Liên xuất hiện ở đây. Thấy bà đến cô bất giác ôm lấy sà vào vòng tay của bà oà khóc nức nở. Bà có gặn hỏi lý do vì sao nhưng Yên Nhi không chịu nói. Cứ gục mặt vào bụng vú mà rơi nước mắt.
- Khuya rồi...Con theo vú vào nhà ngủ nha.
- Dạ.
Khóc đã đời, mặt mũi đều lấm lem, sưng húp thì Yên Nhi mới có dấu hiệu ngừng khóc. Sương đêm rơi xuống rất nhiều nếu còn ngồi đây thì ngày mai cô sẽ đổ bệnh mất.
- Yên Nhi có thể ngủ cùng vú không?
Vào đến trong nhà thì cô không chịu đi lên phòng ngủ của mình mà muốn ngủ lại ở phòng của bà. Lúc nhỏ thỉnh thoảng cô bé này vào ban đêm hay lẻn vào phòng ôm bà ngủ. Chỉ là lúc lớn thói quen đấy cũng đân biến mất. Bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-mat-mot-tieu-diem-tam/863939/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.