- Hạo...ôm ôm. Em lạnh quá.
Yên Nhi giơ hai tay lên đòi được ôm. Cơ thể cô nóng hổi nhưng lại đổ mồ lạnh. Cảm giác vừa nóng vừa lạnh khiến cô khó chịu trong người, từ ứa nước mắt đến oà khóc nức nở.
- Anh đây...bảo bối ngoan đường khóc.
Thiên Hạo cuối người ôm Yên Nhi vào lòng, tay chân cô đều bám chặt vào cơ thể anh. Thiên Hạo cứ để Yên Nhi đu như vậy bồng cô đi qua đi lại khắp căn phòng. Nhìn anh chẳng khác nào đang dỗ dành một đứa con nít đang nhõng nhẽo khóc nhè với mẹ vậy.
- Thiên Hạo...con bé sao thế?
Bỗng nhiên Tâm Ly từ ngoài bước vào trong phòng. Lúc nãy anh chạy vào quên khoá cửa mất tiêu. Bà ngỡ ngàng khi đập vào mắt mình là hình ảnh con gái cưng của bà đang được Thiên Hạo bế trên tay.
- Chân...chân con bé đang quấn vào người con.
Càng bất ngờ hơn nữa là chân của Yên Nhi có thể cử động được. Không phải cô nói với bà là không chữa được sao? Vú Liên theo sau cũng bất ngờ không kém.
- Suỵt...Yên Nhi vừa mới ngủ. Mẹ đừng đánh thức em ấy.
Thiên Hạo sợ Tâm Ly nói chuyện to quá sẽ làm ảnh hưởng đến tiểu bảo bối trong lòng. Khó khăn lắm anh mới ru cô ngủ để giảm bớt cảm giác khó chịu kia. Bây giờ mà cô tỉnh lại thì mọi công sức của anh như đổ sông đổ biển hết cả đấy.
- Max làm gì lâu thế nhỉ? Đã hai mươi phút trôi qua rồi.
Anh nhìn vào đồng hồ trên tay, thời gian trôi qua cũng khá nhiều kể từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-mat-mot-tieu-diem-tam/863933/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.