Chương trước
Chương sau
Buổi tiệc mừng thọ của Thịnh lão phu nhân diễn ra khá suông sẻ, mọi người đều vui vẻ chúc mừng, Thịnh gia muốn nhân sự kiện này giới thiệu Diệp Hạ Lam chính thức là tam thiếu phu nhân của Thịnh gia với tất cả mọi người.

Thịnh lão phu nhân cũng đã đem sợi dây chuyền “Con mắt đại dương” đến trưng bày ở một chiếc tủ kính lớn để ở tầng lửng của sảnh đãi tiệc, bà sẽ tự tay trao lại sợi dây chuyền đại diện cho quyền lực của nữ chủ nhân ở Thịnh gia lại cho Diệp Hạ Lam chính thức xác nhận thân phận của cô đồng thời bác bỏ hết tin đồn về mối quan hệ giữa Thịnh Khải Luân và Hạ Mạt.

Lúc Hạ Mạt nghe tin này đã rất tức giận trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ thuận theo Thịnh gia trước mặt của Thịnh Khải Luân.

Diệp Hạ Lam đang đứng xem sợi dây chuyền “Con mắt đại dương” trong tủ kính trưng bày để ở tầng lửng có cầu thang thông xuống chỗ dạ tiệc thì nghe thấy tiếng của Hạ Mạt vang lên phía sau mình: “Cô thấy thế nào đang rất thất vọng có đúng không?”.

Diệp Hạ Lam quay người lại nhìn Hạ Mạt, cô vẫn điềm tĩnh không biểu lộ chút cảm xúc nào trên mặt hết: “ Hạ tiểu thư cô nói gì tôi nghe không hiểu”.

Hạ Mạt đắc ý nâng khóe môi lên mỉm cười: “Diệp Hạ Lam đừng giả vờ là mình cao thượng nữa y phục cô và tôi mặc giống y như nhau cô không thấy lạ hay sao?”.

Hạ Mạt nhìn Diệp Hạ Lam cười khoáy một cái rồi nói tiếp “Khải Luân cho cô cái gì thì sẽ cho tôi cái đó thậm chí là tốt hơn cô, cô không thấy ganh tị chút nào sao…tôi thấy cô thật đáng thương thân là tam thiếu phu nhân của Thịnh gia mà không có ai biết hết mà cũng đúng thôi sớm muộn gì Khải Luân cũng ly hôn với cô mà loại người như cô thật chất không xứng với Khải Luân chút nào”.

Diệp Hạ Lam vẫn giữ thái độ điềm tĩnh cong lên mỉm cười nhạt: “Y phục giống nhau thì có gì đâu mà lạ, bộ đầm này là một trong số những bộ đầm của bộ sưu tập mùa hè mới nhất nhiều người sở hữu nên tôi thấy cũng bình thường thôi…hơn nữa tôi có xứng với Khải Luân hay không cũng không đến lượt cô bình luận bởi vì tôi là vợ hợp pháp của anh ấy còn cô chẳng là gì cả”.

Diệp Hạ Lam cất bước tính đi xuống lầu, Hạ Mạt cố tình mua một bộ đầm giống như Thịnh Khải Luân đã mua để đến đây chọc tức Diệp Hạ Lam vậy mà cô vẫn bình tĩnh không tức giận chút nào lại còn nói mình là vợ hợp pháp của Thịnh Khải Luân trong khi Hạ Mạt chẳng là cái gì nên Hạ Mạt không thể chấp nhận được liền đuổi theo Diệp Hạ Lam.

“Diệp Hạ Lam cô đứng lại cho tôi…chẳng lẽ cô lại dễ dàng bỏ qua cái chết của Tống Dụ như vậy sao?”.

Hạ Mạt biết nhắc đến Tống Dụ sẽ làm Diệp Hạ Lam kích động nếu cô làm lớn chuyện ở nơi đông người như thế này thì chắc chắn Thịnh Khải Luân sẽ càng không thích cô hơn.

Nhưng tiếc là Hạ Mạt lại tính sai một bước.

Diệp Hạ Lam không thèm quay đầu nhìn lại: “Tôi nghĩ là tôi không cần phí thời gian với cô đâu Hạ tiểu thư à…trên đời này nhân quả báo ứng tôi tin người làm việc ác rồi cũng sẽ có lúc phải trả giá, tôi không muốn day dưa với cô nữa”.

Hạ Mạt nắm lấy cánh tay của Diệp Hạ Lam kéo cô lại, giọng điệu cáu gắt, ánh mắt sắc bén: “Diệp Hạ Lam tôi nói cho cô biết cả đời này của Khải Luân chỉ yêu mình tôi mà thôi và cũng chỉ có Hạ Mạt này mới xứng đáng làm Thịnh tam thiếu phu nhân mà thôi”.

Diệp Hạ Lam gằng tay của Hạ Mạt ra: “ Đó là chuyện của cô nói tôi nghe làm gì”.

Vẻ giận dữ của Hạ Mạt đột nhiên thay đổi 360 độ từ cáu gắt chuyển sang nhỏ nhẹ cầu xin: “Hạ Lam, tôi xin lỗi tôi không phải là cố ý đâu cô đừng hiểu lầm Khải Luân mà tội nghiệp cho anh ấy…”.

Diệp Hạ Lam nhìn Hạ Mạt bằng đôi mắt khó hiểu: “Cô đang nói gì vậy tôi càng nghe càng không hiểu…cô mau buông tay ra đi”.

Hạ Mạt mếu máu sắp khóc đến nơi tỏ vẻ đáng thương cô nắm chặt lấy hai tay của Diệp Hạ Lam giọng điệu thành khẩn: “Lỗi đều tại tôi vì vậy tam thiếu phu nhân cô đừng giận…”.

“Cô mau buông ra đi Hạ Mạt cô đang làm tôi đau đó”.

Hạ Mạt đột nhiên hét lên: “Đừng mà…nếu cô không thích tôi mặc bộ váy này thì tôi sẽ thay ra ngay”.

Đột nhiên Hạ Mạt kéo Diệp Hạ Lam bước lùi về phía sau rồi buông tay Diệp Hạ Lam ra tự mình ngã xuống cầu thang, Diệp Hạ Lam thấy vậy liền đưa tay kéo Hạ Mạt lại nhưng cô ta đã gạt tay của Diệp Hạ Lam sang một bên rồi cười đểu một cái làm cho Diệp Hạ Lam đứng ngây người ra.

Khí lạnh bức người từ phía sau Diệp Hạ Lam truyền đến cô xoay người lại thì thấy Thịnh Khải Luân đang nhìn mình bằng đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy giận dữ, anh hét lên: “Tại sao…tại sao lại làm như vậy?”.

Diệp Hạ Lam liền bước tới nắm lấy cánh tay của Thịnh Khải Luân rồi lên tiếng giải thích: “Mọi chuyện không phải như anh đã nghĩ đâu hãy nghe em giải thích đi em thật sự không biết vì sao cô ấy lại làm như vậy”.

Thịnh Khải Luân nhếch môi cười: “Cái gì cô cũng nói cô không biết hết cô đúng là diễn kịch rất hay…cô đúng là người phụ nữ độc ác nhất mà tôi từng gặp…chúng ta ly hôn đi”.

Diệp Hạ Lam liền bật khóc: “Em không có xô Hạ Mạt xuống lầu mà…Khải Luân chúng ta không thể ly hôn được đâu…anh có thể không yêu em nhưng xin anh đừng bắt em phải ly hôn với anh…em cầu xin anh...chúng ta không thể ly hôn được bởi vì em đang…”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.