“Ừ” Thịnh Khải Luân đỡ cô nằm xuống để tránh dùng lực nhiều sẽ động đến vết thương.
Diệp Hạ Lam nhắm mắt lại thì nghe giọng của Thịnh Khải Luân vang lên:” Đừng để ý đến mấy lời nói vô căn cứ của Hàn Long Phi chỉ cần tôi còn ở Thịnh gia thì nhất định không để ai bắt nạt em hết”.
Chỉ cần một câu nói đơn giản như vậy thôi cũng đủ để Diệp Hạ Lam cảm thấy ấm áp vui vẻ vô cùng.
Trãi qua những tháng ngày buồn bã tủi hờn vì bị chán ghét có lẽ cuối cùng hạnh phúc cũng đã mỉm cười với cô.
Những ngày cuối cùng ở lại Malta rất là vui vẻ và bình yên, Diệp Hạ Lam những tưởng chuyến đi này là sự sắp xếp của gia đình Thịnh Khải Luân lại không ưa cô nên chắc hẳn sẽ tẻ nhạt lắm nhưng không ngờ lại có quá nhiều việc bất ngờ xảy ra làm cho mối quan hệ hôn nhân của hai người bước sáng một trang khác.
Hàn Long Phi tuy là tính khí thất thường hay nói mấy câu nhảm nhí nhưng lại là người bạn tốt đã giúp đỡ cả hai rất nhiều trong những ngày du lịch ở Malta.
Ngày Thịnh Khải Luân và Diệp Hạ Lam ra sân bay, Hàn Phi Long đích thân đến tiễn, anh chàng tỏ vẻ nuối tiếc dặn dò:” Nếu sau này có dịp nhớ đến Malta chơi nữa nha”.
Diệp Hạ Lam tươi cười gật đầu:” Uh ở đây đẹp như vậy nếu có dịp chúng tôi nhất định sẽ quay lại…”.
“Hai người về sớm quá chán thiệt”.
Thịnh Khải Luân nhướng mày nói:” Cậu cũng có thể quay trở về nhà ở thành phố X mà”.
Hàn Long Phi liền xua tay:” Thôi bỏ đi, vừa nghe đến về nhà là tôi sởn hết gai óc lên rồi”.
Diệp Hạ Lam tỏ vẻ hiếu kỳ liền hỏi:” Về nhà đáng lẽ ra phải vui mừng mới đúng chớ, sao thái độ của anh cứ như là đi đến địa ngục không bằng”.
“ Còn hơn như thế nữa đấy, Hàn Dĩ Phong kết hôn rồi bây giờ mọi mũi dùi đều chĩa về phía tôi đây này tôi mà về thế nào cũng bị lôi kéo đi xem mắt này nọ, tôi ở đây tự do tự tại chẳng phải sướng hơn à tại sao phải về để chịu khổ chứ”.
Ánh mắt của Diệp Hạ Lam trở nên phức tạp cảm xúc:” Anh có gia đình quan tâm thì lại muốn trốn tránh nhưng có những người muốn nhận sự quan tâm đó thì lại không có cơ hội, cuộc đời đúng là trớ trêu mà”.
Thịnh Khải Luân choàng tay qua vai ôm nhẹ Diệp Hạ Lam vào lòng ánh mắt chất chứa sự yêu thương, lời nói ôn nhu dịu dàng:” Không cần cảm thấy tủi thân, em còn có ba nuôi, Thịnh gia và…cả anh nữa mà”.
Diệp Hạ Lam gật đầu:”Ừ ha”.
Hàn Long Phi liền lên tiếng phá không khí:” Nếu biết đến đây bị quăn thức ăn cho chó tôi thà ở nhà ngủ còn hơn”.
Thịnh Khải Luân nhếch môi mỉm cười vì thái độ trẻ con của Hàn Long Phi:” Mấy ngày qua cảm ơn cậu rất nhiều, sau này nếu có việc cần giúp đỡ cứ lên tiếng tôi nhất định sẽ làm hết mình”.
Hàn Long Phi khẽ cười:” Có được câu này của cậu là đủ rồi”, sau đó anh liền quay sang Diệp Hạ Lam:” Còn cô nữa đó, về nhà thì mau nghĩ ra tác phẩm nào đặc biệt đi biết chưa… biết đâu ngày nào đó tôi rảnh rỗi không có việc làm lại chạy tới thành phố X tìm cô đòi quà không chừng haha”.
Diệp Hạ Lam gật đầu:” Yên tâm tôi nhất định sẽ nghĩ ra cái gì đó đặc biệt làm tặng cho anh để đền ơn cứu mạng”.
Hàn Long Phi xua tay:” Không cần khách sáo vậy đâu, bạn bè với nhau mà cứ nói ơn nghĩa nghe xa cách quá”.
Thịnh Khải Luân xem đồng hồ rồi lên tiếng:” Sắp tới giờ gặp lại sau nha Long Phi”.
Hàn Long Phi gật đầu:”Ừ bái bai hai người nha”.
Diệp Hạ Lam cũng vẫy tay:” Tạm biệt anh”.
Nhìn chuyến bay của Thịnh Khải Luân và Diệp Hạ Lam cất cánh, Hàn Long Phi nghĩ gì đó vẻ mặt rất nghiêm trọng rồi khẽ mỉm cười nói:” Mèo con, tôi nghĩ tôi thích hợp làm anh trai của cô hơn đó nếu sau này gặp lại nhất định bắt cô làm em gái kết nghĩa của tôi”.
Chuyến du lịch hưởng tuần trăng mật muộn kéo dài hai tuần cũng kết thúc, Thịnh Khải Luân và Diệp Hạ Lam quay về thành phố X, cả hai cùng đến Thịnh gia tặng quà cho mọi người.
Thịnh lão phu nhân ngồi kế bên Diệp Hạ Lam nắm lấy bàn tay cô, vẻ mặt của bà rất vui vẻ:” Các con đi chơi những nơi nào kể cho bà nghe nào?”.
“ Dạ tụi con đến Pháp tham quan bảo tàng Louvre,Tháp Eiffel cung điện Versailles, chèo thuyền trên Sông Seine và tham quan nhà thờ Đức Bà,bức tường “tình yêu” được đặt trong khu vườn Abbesses rồi đến Malta ở Địa Trung Hải thành phố ở đó mang vẻ đẹp cổ kính còn có bờ biển rất đẹp nữa đó nội”.
Thịnh lão phu nhân cười tít mắt:” Nhắc đến nước Pháp đột nhiên bà nội nhớ lại thời thanh xuân của mình quá, ngày xưa bà và ông nội của mấy đứa lần đầu tiên gặp nhau cũng là ở Pháp đó hihi”.
Lý Huệ Nhi liền tươi cười lên tiếng chọc Thịnh lão phu nhân:” Cũng mấy chục năm rồi đúng là hoài niệm mẹ nhỉ, hay là hôm nào ba với mẹ lại đến đó ôn lại kỷ niệm ngày xưa đi”.
Lâm Tuệ Nghi cũng thêm vào:” Con thấy ý này hay đó mẹ”.
Thịnh lão phu nhân xua tay:” Mấy cái đứa này cứ thích chọc mẹ thôi, bây giờ lớn tuổi rồi còn đi đâu được nữa chứ, không khéo lớp trẻ tụi nó lại cười mẹ già rồi mà còn ham vui đó”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]