Chương trước
Chương sau
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - truyentop.net


*********************************


Vì vậy, cảnh sát nước S đã lại tìm ra cô ta lần nữa.
Mãi cho đến khi trở về nước Z, nhà họ Vương đã coi cô ta nh1ư kẻ thù và cùng nhau đưa cô ta đến đồn cảnh sát, chỉ
khi đó, Vương Tử Ninh mới biết chắc rằng cuộc đời mình đã thực sự0 kết thúc.
Lúc này cô ta mới hối hận, lẽ ra lúc đầu không nên bỏ thuốc Lăng Tư Kỳ.
Nếu cô ta không bỏ t1huốc, cho dù Lăng Tư Kỳ có thành tích tốt hơn cô ta thì một người phụ nữ không có xuất thân
như cô sẽ không bao giờ có 2cơ hội tiếp cận Đế Vân Hi, càng không có chuyện sẽ sinh con cho anh.
Sau khi Vương Tử Ninh bị bắt và bỏ tù, cô 6ta chỉ muốn gặp Lăng Tự Kỳ, nhà họ Vương cũng muốn nhận được sự
tha thứ của Đế Vân Hi, vì vậy họ đã gọi điện cho Đế Vân9 Hi.
Sau khi bày tỏ thỉnh cầu của Vương Tử Ninh và quyết tâm cho Vương Tử Ninh vào tù của nhà họ Vương, một mặt
là muốn hỏi mợ Để có muốn dạy dỗ Vương Tử Ninh không, mặt khác là muốn hỏi Đế Vân Hi xem có thể bỏ qua
không.
Không ngờ, Đế Vân Hi vẫn luôn nhớ tới yêu cầu của mình, nhà họ Vương phải công khai những việc Vương Tử
Ninh đã làm. Điều anh muốn không chỉ là Vương Tử Ninh mất đi tự do, anh muốn huỷ hoại Vương Tử Ninh một
cách triệt để, cũng giống như lúc đầu Vương Tử Ninh muốn hủy hoại mẹ của con trai anh vậy.
Ông cụ Vương cảm thấy không ổn, ông ta nước mắt lưng tròng nói: “Cậu Đế, cầu xin cậu nể tình nhà họ Vương
không để cho Vương Tử Ninh tham gia cuộc thi, còn đưa nó đến đồn cảnh sát, giữa chừng mấy lần nó muốn chạy
trốn, đều bị chúng tôi đuổi bắt về, có thể cho qua chuyện này như vậy không? Nó đã nhận được bài học thích đáng
rồi, không phải sao?”
Tuy nhiên, Đế Vân Hi lại cười và hỏi: “Ông đưa Vương Tử Ninh đến đồn cảnh sát rồi, đồn cảnh sát đã bắt cô ta lại
chưa?”
Ông cụ Vương vội nói: “Đã bắt rồi! Sau khi chúng tôi đưa những bằng chứng cậu gửi qua cho cảnh sát, cảnh sát đã
đưa Vương Tử Ninh đến trại tạm giam, chờ phán quyết.”
“Vậy chẳng phải là xong rồi sao. Sở dĩ Vương Tử Ninh bị bắt, không phải vì nhà họ Vương ông nể mặt tôi, mà là
bản thân Vương Tử Ninh đã phạm pháp. Phạm pháp thì phải bị pháp luật trừng trị, phạm tội phải ngồi tù là
chuyện đương nhiên. Sao ông cụ Vương lại cảm thấy đây là đang nể mặt nhà họ Đế chúng tôi?”
“Không không không! Là lỗi của Tử Ninh, là nó phạm pháp, đây là nó đáng đời. Nhưng mà…”
“Nếu như ông cũng nói là cô ta đáng đời thì sao còn nhưng mà gì nữa? Lẽ nào ông cụ Vương muốn nói rằng nhà


họ Vương ông lớn mạnh, có thể vượt lên trên pháp luật à? Con cháu nhà ông phạm pháp, bỏ thuốc con nhà người
ta liền không cần bị pháp luật trừng trị, mà con nhà người ta bị con cháu nhà ông hại là do họ đen, ai bảo họ không
có một dòng họ mạnh mẽ làm hậu thuẫn đúng không?”
Lẽ nào không phải như vậy sao?
Ông cụ Vương đã bực bội chết đi được rồi.
Nếu không phải vì Đế Vân Hi nhúng tay vào chuyện này, việc Vương Tử Ninh đã đánh thuốc mê Lăng Tư Kỳ và
mua chuộc những người đàn ông đó để hãm hiếp cô sẽ không bị phát hiện.
Cho dù có bị phát hiện, bị cảnh sát bắt, chỉ cần họ chỉ chút tiền, tìm một luật sư tốt thì chuyện này cũng chỉ đại khái
thông qua tố tụng, cùng lắm là hoãn thi hành án.


Hoãn thi hành án gì đó ấy mà,chỉ cần bên cục cảnh sát không nói,người khác hoàn toàn không biết được.
Danh tiếng của Vương Tử Ninh sẽ không bị tổn hại chút nào,cho dù không mơ tưởng được đến nhà họ Đế thì cũng có thể mơ tưởng
đến hào môn hạng một.
Nhưng bây giờ …
“Cậu Đế,dù nói thế nào thì Tử Ninh cũng là đứa trẻ khó khăn lắm nhà họ Vương chúng tôi mới có thể bồi dưỡng ra được.Thành tích
của con bé tốt như vậy,mắt thấy sắp giành vinh quang về cho đất nước rồi,lại mất đi tất cả vào lúc này.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.