Chương trước
Chương sau
Cô đã giúp chúng tôi rất nhiều rồi, không những không thu phí phẫu thuật đắt đỏ mà còn tiết kiệm cho chúng tôi
chi phí. Trong lòng tôi đã rất ngại rồi3, sao còn có thể lấy thuốc bổ của cô được chứ? Cô yên tâm, sau khi về tôi nhất
định sẽ hầm canh gà cho thằng bé. Ngày nào tôi cũng cho thằng bé uống 1canh gà.”
Cảnh Thiên bị lời nói của Lăng Tư Kỳ làm cho dở khóc dở cười.
“Thằng bé còn nhỏ như vậy, vốn dĩ dương khí đã không đầy đủ n9hư người trưởng thành, cộng thêm ca phẫu
thuật này cũng không phải mổ bụng cắt ruột mà tiến hành trực tiếp trên tim của thằng bé. Bệnh nhân quá yếu
k3hông thích hợp ăn đồ dầu mỡ” “Vậy thằng bé cần ăn gì để bổ sung dinh dưỡng? Cô nói đi, tôi sẽ mua” Lăng Tư
Kỳ kiên trì. Cảnh Thiên chỉ nói: “Sau này 8Tiểu Thần sẽ theo tôi học y, thằng bé chính là học trò của tôi, là một
người thầy, mua đồ bổ cho học trò của mình cũng là tấm lòng của tôi, chị không cần phải từ chổi đầu”
Lăng Tư Kỳ không phải là một kẻ ngốc, đương nhiên hiểu rằng Cảnh Thiên đang cố gắng bảo vệ thể diện của mình
bằng một cách khác.
Với tư cách là bác sĩ, đối phương đã miễn toàn bộ tiền phẫu thuật và chi phí, thực hiện một ca phẫu thuật lớn như
vậy, giờ lại còn phải mua thuốc bổ giúp nữa.
Trong lòng Lăng Tư Kỳ cảm thấy rất áy náy, cũng rất biết ơn.
Cuộc sống của cô luôn bị chà đạp kể từ khi cô mang thai và bị cho thôi học. Bao nhiêu năm qua, cô đã phải chịu
đựng vô số sự khinh bỉ và tàn nhẫn, cũng dần dần học được cách bảo vệ con trai và bản thân mình.
Cảnh Thiên là người đầu tiên có thiện ý với hai mẹ con họ.
“Thiên Thiên, tôi không biết phải cảm ơn cô như thế nào. Cô là ân nhân của Tiểu Thần và cũng là ân nhân của tôi.
Tuy bây giờ tôi không còn tiền, nhưng một ngày nào đó tôi sẽ thể trở thành một người rất lợi hại. Nếu đến lúc đó cô
cần tôi giúp thì tôi nhất định sẽ không từ chối”
Cánh Thiên có thể nhìn ra sự quẫn bách của Lăng Tư Kỳ, cô mỉm cười đầy thiện ý, nói: “Không có gì đâu, sau này là
người một nhà rồi, người một nhà thì không nói lời khách sáo. Đều là vì tốt cho Tiểu Thần”
Nhưng Lăng Tư Kỳ lại hiểu thành Cảnh Thiên coi Tiểu Thần như con ruột của mình, vì vậy nhanh chóng nói: “Vậy
thì… sau này tôi sẽ bảo thằng bé gọi cô là mẹ nuôi. Dù sao thì cô cũng là ân nhân cứu mạng của thằng bé, có ơn tái
tạo với thằng bé. Nếu cô không chê thì sau này thằng bé là con trai của cô nhé”
Cảnh Thiên: …


Cô không phải là mẹ nuôi, cô là cô của thằng bé!
Nhìn ánh mắt mong chờ của Lăng Tư Kỳ, Cảnh Thiên chỉ có thể đồng ý trước.


Đợi sau này anh cả của cô theo đuổi được bà xã thì cô sẽ đồi lại.
Cành Thiên ở cùng với Lăng Tư Kỳ cho đến khi Tiểu Thần tinh lại.
Tiểu Thần là một đứa trẻ ngoan ngoãn đến mức khiến người ta đau lòng.
Mặc dù Cảnh Thiên đã cho cậu bé dùng một số loại thuốc giảm đau nhưng vì đứa trẻ còn nhỏ nên trong thời gian hồi phục không thể
giữ trạng thái hôn mê quá lâu được. Thuốc gây tê cũng phải hạn chế dùng, vì vậy sau khi Cảnh Thiên nói với cậu bé, Tiểu Thần lại
chọn không sử dụng thuốc tê.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.