Chương trước
Chương sau
“Con gái à, con thấy ngoại hình của Chiến Lê Xuyên ưa nhìn, vậy thì… con thấy ngoại hình của ba anh trai con thế
nào?”
Cảnh 3Thiên gật đầu mà không cần suy nghĩ gì, chỉ một từ…
“Được!
“Chỉ được thôi? Vừa nãy khi em nhắc đến Chiến Lệ Xuyên đ1ã dùng rất nhiều từ, bọn anh chỉ là được thôi à?”
Để Vân Mặc ở bên cạnh không ngồi yên được nữa.
Cảnh Thiên sờ mũi, t9ỏ vẻ thừa nhận.
Hơn nữa sau khi ngủ cùng nhau hai đêm, cô phát hiện mình lại không hề bài xích, thậm chí còn thích Chiến Lệ
X3uyên ngủ bên cạnh cô, hiện tại cô càng hài lòng với khuôn mặt và dáng người của anh hơn.
Có thể nói như thế này, hiện tại cô 8vẫn chưa phát hiện ra ai có khuôn mặt và thân hình đẹp hơn Chiến Lệ Xuyên.
Nghĩ đến cảnh tượng lúc sáng thức dậy nằm sấp trên người Chiến Lê Xuyên, nhớ lại cơ thể ấm áp kia, Cảnh Thiên
cảm thấy cô không muốn chiếc giường mới đặt của Chiến Lệ Xuyên được chuyển tới như vậy nữa.
Để Tịnh Hiên và Tạ Thanh Nghiên luôn quan sát biểu cảm của con gái. Họ đều là những người từng trải, cũng yêu
nhau rồi ở bên nhau, sao lại không nhìn ra sự yêu thích từ tận đáy lòng của Cảnh Thiên dành cho Chiến Lệ Xuyên
chứ?
Con lợn đó thực sự đã dũi mất trái tim của bé con nhà họ trước khi họ tìm đến à?
Lúc này, trong lòng cả hai còn cùng thở phào nhẹ nhõm.
May mà là một tên bại liệt!!!
Nếu không thì tim đã bị cướp đi, ngay cả cơ thể cũng bị cướp nốt. Bà mẹ nó, cái này đúng là… lỗ to rồi.
“ôi? A Xuyên!”
Khi hai vợ chồng Để Tịnh Hiên và Tạ Thanh Nghiên đều cảm thấy rất tệ, Cảnh Thiên đột nhiên gọi một tiếng.
dưới tầng, Chiến Lệ Xuyên được vây quanh bởi một đám người mặc vest đen và vệ sĩ mặc đồ đen dường như có
thần giao cách cảm, ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ quán cà phê phía trên, vừa nhìn liền thấy được bóng dáng mình
luôn mong nhớ.
Ngay lập tức, khuôn mặt lạnh lùng và nghiêm nghị của Chiến Lê Xuyên như một núi băng ngàn năm đột nhiên


được ánh nắng vạn trường chiếu vào. Nụ cười đó giống như dòng sông băng tan cháy, cả người tỏa ra ánh sáng rực
rỡ.
Để Tịnh Hiên: …
Tạ Thanh Nghiên: …
Nhìn ánh mắt đang nhìn xuống bên dưới của con gái mình, rõ ràng là sức mạnh của tình yêu mà.
Tạ Thanh Nghiên liếc nhìn Để Tịnh Hiên, Đế Tịnh Hiên cũng liếc nhìn vợ mình, đều nhìn thấy nỗi buồn trong mắt
nhau.
Một lúc sau có tiếng gõ cửa, không nằm ngoài dự đoán, Chiến Lệ Xuyên ngồi trên xe lăn trượt vào trong.
Căn phòng này thiết kế chìm, sau khi vào phòng là mặt phẳng, nhưng muốn đến khu vực uống trà thì lại cần phải
xuống hai bậc cầu thang.
Biết anh không thể xuống được, Để Tịnh Hiên không định sỉ nhục anh mà ra hiệu bằng mắt với Đế Vân Mặc.
đây không có người ngoài, cũng không thể để bé con nhà ông khổ sai được, vậy thì chỉ có thể bảo con trai nâng cả
người và xe lăn xuống thôi.


Đế Vân Mặc liếc nhìn Cảnh Thiên, thấy trong đôi mắt cô tràn đầy ý cười nên anh ta chỉ có thể sở mũi rồi đứng dậy, chậm rãi đi tới.
Anh ta còn chưa đi đến trước mặt Chiến Lệ Xuyên thì xe lăn của Chiến Lệ Xuyên đã tới cầu thang bên dưới rồi.
Ngay sau đó, chiếc xe lăn rõ ràng là đang trượt lại thay đổi hình dạng giống như robot biến hình, bánh xe màu đen đột nhiên biến
thành vô số hạt nhỏ, những hạt nhỏ ngay lập tức biến hình, :
Dù là chủ tịch tập đoàn Đề thị như Đề Tịnh Hiên cũng vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy chiếc xe lăn chưa từng thấy này của Chiến Lệ
Xuyên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.