Chương trước
Chương sau
Cả nhà Chiến Nhân Cẩm vô cùng ngạc nhiên và sửng sốt, sau khi xem xét vài lần, họ hoàn toàn không thể phân biệt
được đâu là Chiến Lệ3 Xuyên thật.
“A Xuyên, người này là…”
Chiến Nhân Cầm nhìn Chiến Lệ Xuyên đang ngồi trên xe lăn bằng ánh mắt cảnh 1giác và kiêng dè.
“Tôi chỉ là một người máy thổi, ông hai không cần sợ hãi, nhưng… hôm nay tôi vừa mới xuất hiện ở cổng nhà9 họ
Chiến, buổi tối ông hai lại mang vẻ mặt đến để hỏi tội, như thể việc tôi có thể đứng lên được là một tội lỗi vậy.”
Người 3nói chuyện là Đại Khả Ái của Cảnh Thiên, lúc này cô nhìn thấy Đại Khả Ái của mình dùng giọng điệu của
Chiến Lệ Xuyên để phản pháo8 người nhà chị thứ nhà họ Chiến, trái tim muốn giúp Chiến Lệ Xuyên của cô cãi
nhau lập tức nghỉ ngơi. Đôi mắt cô nhìn chằm chằm Đại Khả Ái, nó đang dùng ngôn ngữ của người máy để phản
pháo một cách thông minh.
Lúc này chi thứ cũng kinh ngạc nhìn Đại Khả Ái, trên mặt đều là biểu cảm ảo tưởng tan vỡ. “Người… người máy
à?”
“Sao có thể chứ? Sao người máy có thể giống y hệt người được, lại còn biết cãi nhau với người khác nữa?” Chiến
Khôn Vũ tỏ vẻ không tin.
Kết quả là ngay khi hắn ta vừa mới nói xong, cánh tay của Đại Khả Ái lại kéo dài ra một lần nữa.
Cánh tay được tạo thành từ các hạt màu đen tương tự như các hạt nano trên xe lăn của Chiến Lệ Xuyên, đẩy ngã
Chiến Khôn Vũ ra một cách nhanh chóng và chính xác.
Và khi cánh tay của Đại Khả Ái thu lại, trong tay nó đã có một chiếc camera quay lén.
Đại Khả Ái xem xét chiếc camera quay lén, sau đó cánh tay lại kéo dài ra một lần nữa trước sự kinh ngạc của mọi
người.
Chiến Nghệ Hòa còn chưa kịp hoàn hồn lại sau cơn chấn động thì đã hét lên, cô ta cũng bị Đại Khả Ái đẩy ngã ra
đất giống như Chiến Khôn Vũ.
Khi cánh tay của Đại Khả Ái thu lại, trên tay lại có thêm một chiếc camera quay lén nữa.
Khóe môi Đại Khả Ái nhếch lên đầy châm biếm, nó nhìn đám người đang vừa khiếp sợ vừa ngạc nhiên: “Bây giờ đã
tin chưa? Vì để điều tra rõ xem chủ nhân của tôi đã thực sự đi lại được chưa, mấy người đứng là hao tổn tâm sức.
Cả ngày ăn của nhà họ Chiến dùng của nhà họ Chiến lại luôn làm mấy chuyện ăn cây táo rào cây sung nói dễ


nghe một chút thì là đồ vô ơn không thể cảm hóa nổi, nói khó nghe một chút
thì là đồ con lợn não tàn thích tìm đường chết.”
“Phì…”
Cảnh Thiên ngồi ngoài cắn hạt dưa hỏng chuyện, thật sự không thể ngờ được rằng mồm miệng Đại Khả Ái của cô
lại độc địa như vậy.
À à, không đúng, nên nói là biết ăn nói, giải phán pháo như vậy. Đúng là người máy chỉ xuất hiện trong mơ của cô
thôi.
Nhưng Cảnh Thiên vui mừng bao nhiêu thì bên chi thứ của nhà họ Chiến lại tức giận bấy nhiêu. Chiến Nhân Cẩm
chỉ vào người máy đứng bên cạnh Cảnh Thiên hồi lâu, tức đến mức mãi mà không nói được lời nào.
“A Xuyên, đây là người máy do cháu chế tạo ra đấy à? Một thứ không vui vẻ hòa nhã gì với chủ nhân, mở mồm là
nói bậy, tốt hơn hết là nên tiêu hủy đi.” Bởi vì con trai mình bị bắt đi, vốn dĩ trong lòng Chiến Quân Hàng đã căm
hận lắm rồi, lúc này không muốn lá mặt lá trái với Chiến Lệ Xuyên nữa, những lời nói ra cũng rất khó nghe. Cảnh
Thiên không thể nghe nổi. Đến ám sát cô không sao cả, miễn là kỹ thuật giỏi giang đều có thể đến thử. Nhưng nếu
muốn mắng Đại Khả Ái của cô thì không được. Đây là người máy thông minh duy nhất trong đời cô, thậm chí là
trên toàn thế giới.


“Đại Khả Ái, đánh ông ta!”
Ngay khi Cảnh Thiên nói xong, Chiến Quân Hàng còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị Đại Khả Ái đột nhiên kéo dài cánh tay ra đẩy
ngà.
Chiến Quân Hàng đã hơn 50 tuổi, bị đẩy như vậy liền nghiêng ngà ngã ra đất.
Ngay sau đó là hai cái tát “bốp bốp” vang lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.