Chương trước
Chương sau
“Thiên Thiên, bà ta không làm gì có chứ?”
Nhìn thấy Cảnh Thiên đi tới, Quan Vũ Thần đang định nghe chị Thiên kể thì đã bị tên cuồng3 em gái Vân Tiêu
giành trước rồi.
Cảnh Thiên mỉm cười: “Không sao, đừng lo, tôi sẽ không chịu thiệt đâu.”
Nhìn thấy bộ dạn1g tươi cười của Cảnh Thiên, Vân Tiêu không nhịn được mà ra tay với em gái mình, đưa tay lên
xoa tóc cô.
Cảnh Thiên: …
Qu9an Vũ Thần: … Đệch!
Đại ca bị trúng tuyệt chiêu xoa đầu rồi!
Đây là lần đầu tiên Cảnh Thiên bị xoa đầu nên cũng hơi ngơ 3ngác.
Nhìn thấy em gái ngoan ngoãn như vậy, sự căm hận trong lòng Vân Tiêu càng lớn.
“Không sao thì tốt rồi.”
Sau 8đó anh ta dặn dò Hồ Sâm: “Nói với bảo vệ ngoài cửa, sau này không cho phép người nhà họ Cảnh vào.”
“Vâng, em đi ngay đây ạ.”
Nhìn khuôn mặt u ám của Vân Tiêu, Cảnh Thiên cười không tìm không phổi: “Không cần thiết đâu.”
Dù sao thì cô cũng đã nói rồi, đây là lần cuối cùng cô nói chuyện tử tế với họ. Sau này nếu họ còn đến tìm cô gây
phiền phức thì cô chỉ có thể cãi nhau cắn xé với họ thôi, nhưng kết quả sẽ khá thảm.
“Tại sao lại không cần? Cô nhìn xem, cô đã bị bắt nạt như thế nào rồi? Sao cô có thể lương thiện như vậy? Thiên
Thiên, anh Vân Tiêu nói cho cô biết, đối phó với người bắt nạt cô, thật sự không nên quá lương thiện. Bởi vì một số
người hoàn toàn không có tim, sự lương thiện của cô chỉ có thể giúp họ càng kiêu căng hơn, lần sau sẽ bắt nạt cô thê
thảm hơn.”
Thấy Vân Tiêu tận tình khuyên bảo như vậy với vẻ mặt buồn bực như đã coi cô thành một người chuyên bị người ta
trút giận, tuy Cảnh Thiên cảm thấy hơi buồn cười nhưng trong lòng lại vô cùng ấm áp.
Không biết phải nói gì nên cô ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi Trình Thục Ngọc bồn chồn không yên, kinh hồn bạt vía đi ra ngoài, bà ta lên xe và lái về nhà.


Khi đi đến một con đường nhỏ, Trình Thục Ngọc nhìn thấy chiếc xe phía trước chạy rất chậm, bấm còi mấy lần
nhưng tên ngu kia lại không thèm để ý như không nghe thấy.
Không còn cách nào khác, Trình Thục Ngọc chỉ có thể vượt qua làn đường dành cho xe đạp bên cạnh.
Không ngờ xe vừa mới vượt lên, rõ ràng chỉ lướt qua chiếc xe mô tô bên cạnh, chiếc xe mô tô kia lại đi sát vào xe bà
ta.
Trình Thục Ngọc nhanh chóng bấm còi và đạp phanh, nhưng đã quá muộn. Chiếc xe mô tô bị đầm liền ngã ra đất,
Trình Thục Ngọc chỉ có thể lên phía trước để kiểm tra.


Vừa nhìn là biết ăn vạ, Trình Thục Ngọc xuống xe, lao tới lý luận với tên ăn vạ ngu ngốc kia.
Mà không chỉ có một chiếc xe mô tô và một chiếc xe ô ô ăn vạ, sau khi Trình Thục Ngọc nói mình có camera, đối phương lại thẹn quá
hóa giận, mấy người đàn ông vạm vỡ cầm xẻng lao ra từ bên cạnh, đập mạnh vào xe bà ta.
Trình Thục Ngọc sợ đến mức liên tục hét lên, bò chạy luôn, ngay cả xe cũng không cần nữa. Đến khi bà ta báo án và dẫn cành sát đến
đám người kia đã đi rồi. Chiếc xe của bà ta thì bị đập nát. Cảnh sát đã cố gắng lấy đoạn camera ghi hình, nhưng phát hiện camera của
con đường này đã bị hỏng rồi.
Còn về biến số x…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.