Chương trước
Chương sau
“Không phải…”
Cảnh Học An hơi ngơ ngác, liếc nhìn Trình Thục Ngọc, cho tới bây giờ bà ta vẫn đang ngửa cổ bịt mũi.
“P3hụt…”
Trình Thục Ngọc muốn nói rằng bà ta đã bị đánh đến như thế này, không tính số với họ đã là tốt lắm rồi, thế mà họ
lại 1được lợi còn già mồm.
Nhưng vừa nói chuyện, máu và răng trong miệng bà ta phun ra mặt đất.
“A!”
Tạ Thanh Nghiê9n kêu lên một tiếng kinh tởm.
May mà họ đã đi đến cửa rồi, ở đó không có thảm, biết ngay là người phụ nữ này sẽ không nhịn đượ3c rồi nhổ ra mà.
Khi nhìn thấy mình nhổ ra bốn cái răng, hơn nữa còn bị chèn ép, Trình Thục Ngọc bừng bừng lửa giận.
“8Hai người còn muốn thể nào nữa? Tôi đã bị mấy người đánh thành ra như vậy rồi, lẽ nào mấy người còn không
để chúng tôi đi à? Bây giờ là xã hội pháp chế, chúng tôi vào đây nhiều người thế này bên ngoài đã có người nhìn
thấy, nếu ông mà dám làm gì chúng tôi thì ra ngoài sẽ biết tay.”
“Nói ít đi vài câu, hòa khí sinh tài!” Cảnh Học An nhìn thấy Trình Thục Ngọc còn dám nói lại người khác như vậy,
sợ tới mức không biết nên nói gì.
“Tôi cũng muốn hòa khí chứ, nhưng họ chặn cửa lại là có ý gì?”
Nói xong, Trình Thục Ngọc lấy điện thoại ra và gọi cảnh sát. “Tôi không tin cảnh sát đến rồi mà mấy người còn
dám đánh người!”
Tuy nhiên đầu bên kia máy bận, hoàn toàn không có âm thanh gì. “Cậu mau gọi cảnh sát đi, điện thoại của tôi có
vấn đề.”
Các nhân viên của công ty Cảnh Nhân đồng loạt lấy điện thoại ra, nhưng họ sợ hãi phát hiện ra rằng điện thoại của
họ cũng không có tín hiệu.
“Các người… rốt cuộc các người muốn thế nào?”
Lúc này Trình Thục Ngọc thực sự hoảng hốt: “Tôi đã nói rồi, khi chúng tôi tới đây có người đã nhìn thấy.”


Những Tạ Thanh Nghiện lại bật tivi lên, bên trên là hình ảnh camera an ninh, trong đó là đoạn video hình ảnh mấy
người họ đi vào trong khu dân cư.
“Đây là video, khi mấy người đi vào không có ai nhìn thấy cả.” Điều này có nghĩa là dù thế nào thì hôm nay bọn họ
cũng sẽ bị đánh một trận à?
Trình Thục Ngọc tái nhợt mặt: “Vậy thì… thì các người muốn thế nào? Cho dù không có ai nhìn thấy thì người khác
cũng sẽ nghi ngờ thôi.” Để Tịnh Hiên nhấp một ngụm trà, khẽ nói: “Thật ra có người nhìn thấy hay không cũng
không quan trọng, dù sao thì… là đám người các người đến nhà tôi gây chuyện, các người ra tay trước. Chúng tôi
chỉ tự vệ mà thôi.”
Nghe thấy câu này, trong lòng mọi người đều thầm nói không hay rồi.
Cảnh Học An và Trình Thục Ngọc đều sợ đến tái mặt. Cảnh Học An vội vàng nói: “Thưa ông, ông xem vợ tôi cũng
đã bị đánh thành ra như vậy rồi… hay là… chúng tôi giúp ông dọn dẹp sạch sẽ chỗ bị bẩn này có được không?”
“Ai làm bẩn thì người đó dọn, tôi muốn bà ta quỳ dưới đất lau cho tôi.”
Sắc mặt Cảnh Học An và Trình Thục Ngọc đều trở nên vô cùng khó coi, đây rõ ràng là sỉ nhục.


Nhưng tình hình không khả quan, đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Cái này vẫn tốt hơn là nhân viên công ty cũng bị đánh một trận đúng chứ?
Cảnh Học An đang định đồng ý thì Cảnh Lạc không muốn bị si nhục đột nhiên lên tiếng.
“Mấy người có quá đáng quá rồi không? Nhà mấy người có tiền như vậy, lẽ nào ngay cả một người dọn vệ sinh cũng không có à?
Đúng là mẹ tôi đã nói ra những lời không nên nói, nhưng bà ấy cũng đã nhận được một bài học rồi. Bà ấy bị mấy người đánh thành ra
như vậy, mấy người còn muốn thể nào nữa? Chúng tôi nhường mấy người, không có nghĩa là chúng tôi sợ mấy người đầu. Đã nghe
nói đến nhà họ Chiến chưa hả? Dòng họ giàu nhất thành phố H! Chị gái tôi chính là mợ chủ của nhà họ Chiến!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.