Chương trước
Chương sau
“Cậu ba, thương trường như chiến trường, một số chuyện không thể nhìn mỗi vẻ bề ngoài. Cậu giàu có, cũng cần
phải phòng bị người bên cạnh mới 3được. Không muốn làm hoàng đế thì không phải là một hoàng tử tốt, đều đã có
điểm xuất phát như vậy rồi, ai mà không có dã tâm chứ? Đừng để đế1n lúc bị hại rồi mà còn không biết. À, không
phải cậu bị tai nạn giao thông nên bại liệt à? Thật lòng khuyên cậu nên điều tra chứng cứ ngoại 9phạm của cô hai có
xác thực hay không.”
Chiến Thư Du bị Chiến Lệ Xuyên, Đỗ Ngôn Tranh, Đế Vân Hi và Cảnh Thiên làm cho tức giận đến3 mức đầu óc
choáng váng.
Vốn dĩ còn muốn kéo Bùi Uyển Linh về phía mình để cùng nhau đối phó. Nhưng cô ta cũng phát hiện ra rằng cho
8dù Bùi Uyển Linh ở bên ngoài có ngang tàng và kiêu ngạo như thế nào, ở trước mặt Đỗ Ngôn Tranh cũng chỉ là
một con chim cút, rằm còn không dám đánh.
Bị Cảnh Thiên tạt nước đá cũng chỉ dám kêu la một tiếng, Đỗ Ngôn Tranh lườm cô ta một cái, cô ta liền đứng đó
run rẩy, không dám nói một câu nào. Lần đầu tiên trong đời, Chiến Thư Du tức giận đến mức nghiến răng nghiến
lợi. “Anh Đế, vừa rồi khi anh vào thì tất cả mọi chuyện đã xảy ra rồi, anh không biết gì cả mà đã chỉ trích tối rồi, anh
có tư cách gì chứ?” Để Vân Hi vẫn mang dáng vẻ cáo già cười hì hì, cho dù Chiến Thư Du có tức giận đến đâu, anh
ta cũng ung dung tự tại “mặc cô nổi gió đông tây nam bắc, tôi vẫn sừng sững như kiềng ba chân”.
“Sao tôi lại không biết? Tôi thấy cô chọc giận Thiên Thiên, cho nên cô ấy mới lấy xô đập cô.”
“Sao anh không hỏi tại sao tôi lại nói cô ta?”
Để Vân Hi xua tay: “Tôi hiểu Cảnh Thiên, cô ấy sẽ không đập người khác vô cớ đầu. Cô ấy đập cô, chắc chắn là vì cô
không đúng.”
Chiến Thư Du: “Đây là logic kiểu ăn cướp à?”
“Logic ăn cướp sao?” Để Vân Hi ngẩng đầu nhìn Đỗ Ngôn Tranh với đôi mắt hoa đào.
Mặc dù Đỗ Ngôn Tranh rất ghét tên tình địch Để Vân Hi này, nhưng lúc này chính là lúc thể hiện cảm giác tồn tại
trước mặt Saka, anh ta hiểu rất rõ mình cần phải làm gì.
“Cô Chiến, e là cô nên đi học kiến thức giao tiếp cơ bản đi, EQ của cô thấp quá. Còn logic ăn cướp… tôi cảm thấy cô
mới là người có logic ăn cướp.” Bây giờ cô ta đã thành con chó vì bị xô đập vào rồi mà còn bảo cô ta ăn cướp, đầu
đám người này bị hỏng à?
“Không sai, cô Chiến, tôi cảm thấy tư duy ăn cướp át lẽ phải của cô rất nặng, dù sao thì bệnh viện nhà cô cũng có
khoa thần kinh, tôi kiến nghị cô nên đi khám xem sao.”


Lúc này Chiến Thu Du mới phản ứng lại từ trong cơn phẫn nộ. Hai người đàn ông này đâu phải là đến thăm ông
nội? Rõ ràng họ nhân cơ hội đến thăm Cảnh Thiên.
Không biết con hồ ly tinh kia đã giở trò gì mà đã khiến Đỗ Ngôn Tranh và cả Đế Vân Hi có suy nghĩ khác về cô ta.
Nhìn lại A Xuyên nhà cô ta, giống như Đại vương ngu ngốc thời nhà Thương bị con hồ ly nghìn năm mê hoặc vậy,
rõ ràng trước mắt là hai tên tình địch, hai kẻ địch cùng một ổ với hồ ly tinh, nhưng anh lại thân cận với tiểu nhân xa
cách hiện thần, vẻ mặt nếu cô ta mà còn nói linh tinh nữa thì sẽ cá chết lưới rách với cô ta vậy.


Chiến Thư Du thực sự đã chịu đựng đủ rồi.
Cô ta gật đầu: “Được, tất cả đều là lỗi của chị, là chị ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng. Cô ta giội nước đá vào Bùi Uyền Linh là do đối
phương đáng đời, cô ta mới là danh giá, chị chính là kẻ chủ mưu độc ác gây ra tai nạn xe hơi cho em, như vậy đã được chưa?”
Nói xong, cô ta rời đi.
Nhưng vì giẫm phải một cục đã bị rơi ra nên cô ta ngã “bịch” một tiếng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.