Chiến Lệ Xuyên cười khẽ thành tiếng.
Không biết ban nãy ai nói là chuyện trên Weibo chỉ nói vậy thôi, để ý làm gì? Vừa mới nói xo3ng đã quay ra đòi
kiện năm mươi nghìn người rồi.
Gióng trống khua chiêng đi kiện như thế, e rằng đây là lần đầu tiên trong giới g1iải trí. “Anh cười cái gì?” Cảnh
Thiên không hiểu.
“Không có gì, tôi thấy cô đáng yêu.” ối chao ơi!
Ông cụ cảm thấy da gà9 da vịt trên người mình rụng hết xuống ổ chăn, có nhặt cũng không hết.
Hai người này thực sự đến để trông ông đấy à? Chứ không ph3ải là mượn cớ đến trông ông rồi đến đây chim chuột
à? “Cô bận như thế, tôi sẽ cho người tiến hành tra ID. Một mình cô tra ID của nhiều ng8ười như thế thì phiền lắm,
tôi có một đội ngũ chuyên phụ trách phương diện này, đảm bảo trong vòng một tiếng có thể tra ra hết thông tin.”
“Ừ.” Cảnh Thiên trả lời mà không cần nghĩ ngợi.
Đại lão sa cơ chẳng bằng gà.
Chính là cô bây giờ.
Bên cạnh chẳng có lấy một người dùng được.
Dù có thì cũng chẳng dám tra quá nhanh, không thì cô sẽ bị lộ mất. Cảnh Thiên lúc này đã hoàn toàn quên rằng,
mỗi tối cô xoa bóp cho Chiến Lệ Xuyên, cô đều hack hệ thống giám sát của người ta.
Thế nên cô nghĩ rằng, nhiều nhất thì Chiến Lệ Xuyên chỉ biết cô giỏi y thuật mà thôi.
“Đúng rồi, tra hộ tôi cả ID của kẻ bóc tin trên Weibo nhé.”
Khi nói câu này, khóe miệng Cảnh Thiên vương nét cười.
Tuy nụ cười rất rạng rỡ nhưng ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-mat-co-dau-xung-hi/572555/chuong-425.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.