Nhìn thấy chiếc xe lăn tự động mà Chiến Lệ Xuyên đang ngồi đã trượt ra ngoài, lúc này Cảnh Thiên mới lười nhác
đứng dậy, chậm r3ãi đi theo sau giống như một cái xe kéo, theo Chiến Lệ Xuyên ra ngoài.
“Hờ hờ hờ…”
Nhìn màn phối hợp của cặp1 vợ chồng này, ông cụ không nhịn được mà nở nụ cười dì ghẻ như chuông bạc.
Trạch Ngôn vuốt mặt, trong bộ mặt liệt công 9nghiệp rồi rời đi.
Đi qua hành lang và phòng khách bên ngoài, cửa kính của phòng bệnh VIP tự động mở ra, bên ngoài còn 3có một
phòng tiếp khách rất lớn, ông Cảnh xách một giỏ trái cây, còn bà Cảnh đang ôm một bó hoa tươi rẻ tiền ngồi trên
sofa.
Nhìn thấy Chiến Lệ Xuyên đi ra, mắt hai người đều sáng lên.
“Cậu ba!”
Ông Cảnh đứng dậy và nhanh chóng chào hỏi Chiến Lệ Xuyên. Sau lần chế nhạo trước, ông Cảnh không dám lỗ
mãng nữa.
Bà Cảnh cũng gọi một tiếng “cậu ba” rồi nhìn về phía Cảnh Thiên, thân thiết nói: “Thiên Thiên, con bé này, chuyện
ông nội con xảy ra tai nạn phải nằm viện lớn như vậy mà sao không nói với mẹ một tiếng?”
Bà Cảnh vừa nói vừa thử đưa tay ra để kéo tay Cảnh Thiên, kết quả bị cô tránh đi một cách vô cùng chê bai.
Bà Cảnh: …
Nhìn Cảnh Thiên, trong mắt bà Cảnh hiện lên sự cảnh cáo rõ rệt. Nhưng…
“Tôi không nói, sao hai người biết được thế?” “Vì quản lý của con xin nghỉ phép dài hạn cho con nên bố mẹ mới
biết.”
Cảnh Thiên mỉm cười xinh đẹp: “Tần trà xanh nói với hai người à? Quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-mat-co-dau-xung-hi/572544/chuong-414.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.