Chương trước
Chương sau
“Tôi không sao. Đi thôi.”
Chiến Lệ Xuyên nói rất khẽ, tựa như chỉ một ngọn gió lướt qua là sẽ cuốn bay theo.
Cảnh Thiên kéo lại cổ3 áo liền mũ của anh, sợ anh bị lạnh, sau đó quay lại nhìn Đế Vân Hi đã hoàn toàn hóa đá:
“Anh Đế, chúng tôi vẫn còn việc, xin phép đi trước. Cảm 1ơn anh đã giúp đỡ.”
Nói xong, cửa sổ xe kéo lên, chiếc xe đi về phía trước rồi biến mất rất nhanh.
Đế Vân Hi nhìn theo hướng chiế9c xe đi, rất lâu vẫn chưa định thần lại được.
Không phải chỉ là liệt thôi à?
Không phải chỉ là không thể cử động được thôi à?
Có đến mức nói một câu cũng trắng bệch cả mặt, bộ dạng như bị anh ta bắt nạt thể không?
Sao không nghĩ lại hồi ngày xưa khi Chiến Lệ8 Xuyên còn đắc thể, bao nhiêu tài nguyên của nhà họ Để đã bị con lợn
này dũi đi mất rồi. Đến em gái anh ta cũng bị Chiến Lệ Xuyên lặng lẽ dũi đi mất. Lúc đó sao không trắng bệch mặt
ra, yếu đuối bệnh tật đi?
“Cậu chủ, vừa phát hiện ra phía sau chúng ta vẫn còn hai nhóm người nữa, có lẽ là đội cứu viện của họ.”
Để Vân Hi nghe vậy, khóe mắt giật giật không kìm được.
“Hai nhóm nào?”
“Một nhóm là của Viện nghiên cứu Lawrence. Một nhóm nữa thì ở vòng ngoài, trước đó bọn họ không hề thu hút
sự chú ý của chúng ta, sau đó xe của bên kia đi rồi, bọn họ mới cho người cố tình thu hút, chờ chúng ta sang thăm
dò rồi bọn họ đi ngay, có đuổi theo cũng không kịp. Có lẽ nhóm người này là đội hộ vệ đỉnh cấp.”
Đội hộ vệ đỉnh cấp!
Người mà anh ta đưa đến còn không phải đội hộ vệ đỉnh cấp!
ở đây trừ đàm phản diện mà anh ta hạ gục ra, người còn lại chỉ có em gái anh ta và Chiến Lệ Xuyên. Đội hộ vệ đỉnh
cấp này là người của ai, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng hiểu.
Tức là ban nãy người kia cố ý giả lợn ăn thịt hổ trước mặt kẻ địch, sau đó lại giả vờ yếu đuối trước mặt anh ta? Sau
khi hai người đi rồi, khi em gái anh ta không thấy được nữa, tên kia mới khiêu khích anh ta?


Đế Vân Hi bày mưu lập kế quen rồi, khi đánh cờ với kẻ khác chỉ có người ta thiệt chứ không có chuyện anh ta chịu
thiệt.
Kết quả là tốt bụng cứu người rồi lại gặp phải chuyện tởm lợm như thế
Đế Vân Hi nhìn đầu ngõ đã trống không, nghĩ lại khuôn mặt của Chiến Lệ Xuyên mà đến anh ta nhìn cũng thấy đẹp
đến choáng ngợp, rồi lại nghĩ đến bộ dạng bạch liên hoa như sẽ bị gió thổi bay khi bị anh ta nói mấy câu, Để Vân Hi
nhịn cả buổi rồi mới thốt ra được hai chữ.
“Bạch liên!”
Trợ lý Phương hiểm khi thấy cậu chủ nhà mình tức giận đến mức này, anh ta hỏi: “Thế mấy người nằm kia…”
“Kệ đi!”
Kẻ phản bội của nhà họ Chiến, nhà họ Chiến còn chẳng quan tâm, anh ta mó vào làm gì?
Nằm mơ!
Trên xe, Chiến Lệ Xuyên nhìn Cảnh Thiên bằng vẻ mặt dịu dàng và yêu thương.
Đến khi Cảnh Thiên không chịu nổi nữa, đôi môi tái nhợt mới khẽ nhếch lên thành một nụ cười xinh đẹp.
Cảm giác đó tựa như tuyết trên núi tan chảy, thế giới chẳng thấy được gì ngoài màu trắng bỗng nở bung một đóa
hoa xinh đẹp ướt át.
“Anh cười gì vậy?” Là một kẻ mê sắc đẹp thâm niên, Cảnh Thiên cảm thấy nhan sắc này của Chiến Lệ Xuyên quá
đáng quá. Cô không thể nhìn tiếp được. Lúc này, cô bỗng xúc động muốn bao nuôi người đàn ông này cả đời. Nhận
ra độ điên cuồng của suy nghĩ này, Cảnh Thiên vội vàng lên tiếng để anh cất cái vẻ mỹ nhan thịnh thế đó đi.


Ban đầu Chiến Lệ Xuyên đang cười rất đẹp, đôi mắt lấp lánh ánh sao như đang tỏa sáng, sau khi nghe cô hỏi vậy, anh như một chú thỏ bị giật mình, nụ cười bỗng tắt lịm.


Cảnh Thiên: …


Có ảo giác như vừa bắt nạt anh vậy.


Nhìn Chiến Lệ Xuyên ngày xưa tự cao tự đại, luôn cao ngạo lạnh lùng với tất cả mọi người, chỉ với cô là không hề phòng bị, Cảnh Thiên nghĩ có phải mình hơi nghiêm khắc với anh quá rồi không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.