Chương trước
Chương sau
“Bé Thiên Thiên, chị thấy khi em nói chuyện điện thoại thì sắc mặt không tốt lắm, có chuyện gì cần bọn chị giúp
không?”


Tạ Thanh Nghiên đính kèm theo cả Vân Tiêu rất tự nhiên.


Hình Mỹ Kỳ ở bên cạnh tức giận đến mức muốn tát cho Tạ Thanh1 Nghiện một cái.


Cô ta không hiểu, rõ ràng là Vân Tiêu biết Cảnh Thiên đã có kim chủ, tại sao vẫn còn bợ đỡ dính lấy? 9Trước đó
Susan nói rằng đó là vì Vân Tiêu muốn gây dựng quan hệ tốt với kim chủ đứng sau lưng Cảnh Thiên. Nhưng theo
cô ta thấ3y, muốn gây dựng mối quan hệ tốt cũng không phải bằng cách này. Cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng không
gây dựng được quan hệ, kim 8chủ của đối phương còn coi Vân Tiêu là tình địch luôn.


Cảnh Thiên đang vội vàng muốn đi, không kịp tẩy trang đã dặn trợ lý lấy túi xách cho cô.


Tranh thủ lúc trợ lý lấy tủi, nhìn Vân Tiêu đang tha thiết mong chờ, cô nói: “Nhà tôi có chuyện, bây giờ tôi phải về
ngay. Không cần giúp gì đâu, tôi có thể tự giải quyết. Cảm ơn chị Thanh.”


Đối với người phụ nữ có thể là mẹ mình, Cảnh Thiên có thể cảm nhận được sự lo lắng và ý tốt từ bà.


Là một người phụ nữ không bao giờ thiếu người thêu hoa trên gấm, Cảnh Thiên không bao giờ thèm để ý đến
những người bợ đỡ cô. Nhưng lòng tốt của chị Thanh khiến cô nhớ đến lúc trước khi cô 5 tuổi, bố mẹ cô vẫn chưa
qua đời, họ vẫn coi cô như một cô công chúa nhỏ.


Nếu cô gặp phải chuyện gì thì bố mẹ còn lo lắng hơn cả cô.


Tạ Thanh Nghiên đưa số điện thoại của mình cho Cảnh Thiên, còn kết bạn Wechat với cô nữa.


Vân Tiêu lập tức bước lên hỏi: “Tôi có thể kết bạn với cô không?”


Cảnh Thiên liếc nhìn Vân Tiêu thì lại thấy anh ta đỏ mặt.


Cảnh Thiên: …


Nam thần cấm dục quốc dân lại không chịu được chọc ghẹo như vậy à?


Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy khẩn cầu và lo lắng, Cảnh Thiên gật đầu và chủ động đưa mã QR của mình ra trước
mặt anh ta.


Vân Tiêu giống như trúng xổ số năm triệu tệ, khóe môi lập tức nhếch lên, nhưng vì giữ hình tượng của mình, anh ta
cố gắng kiềm chế


Kết bạn với em gái rồi! Cuối cùng cũng được kết bạn với em gái rồi!


Anh ta quen em gái sớm hơn hai tên chó má kia, còn kết bạn trên Wechat với em gái nữa.


“Nếu gặp phải vấn đề gì không xử lý được thì cô có thể gọi điện thoại cho tôi.”
Tạ Thanh Nghiên sắp bị chế độ trò chuyện trai thắng của Đế Vân Tiêu chọc tức chết, nhanh chóng nói: “Bé Thiên
Thiên, mặc dù em gọi chị là chị Thanh, nhưng chị coi em như con gái. Bởi vì khi con gái chị chào đời, chị đã để lạc
mất con bé, nhìn thấy em là chị lại nhớ đến nó. Nếu chị biết được con bé cũng phải chịu khổ cực bên ngoài như em
thì chị sẽ rất đau lòng. Cho nên nếu em có chuyện gì thì tuyệt đối đừng khách sáo với chị Thanh, nhé?”


Nhìn bàn tay đang nắm chặt lấy tay mình và ánh mắt khẩn cầu của chị Thanh, Cảnh Thiên thoáng rung động, cô ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”


Để trấn an họ, cô nói: “Yên tâm đi, thật sự không có chuyện gì đâu.” Cô thực sự cảm thấy sẽ không có chuyện gì cả, nhưng cô vẫn cần phải quay về xem sao. Tuy nhiên trong mắt Tạ Thanh Nghiên và Đế Vân Tiêu, chính là người nhà chồng đối xử với bé con nhà họ kiểu muốn gì là đòi nấy.


Vốn dĩ người ta đang quay phim yên lành, vậy mà họ gọi một cuộc điện thoại bảo về là bé con phải về ngay.


Chủ nghĩ tư bản thối tha!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.