Chương trước
Chương sau
Có hàng chục chiếc Land Rover cao cấp đỗ bên ngoài trường quay, tất cả đều màu đen, bởi vì người đó chỉ thích
màu đen và màu rằn ri.


Trước hàng chục chiếc ô tô màu đen lại có một chiếc Shelby màu đỏ rất chói mắt.


Đó là của Cảnh Thiên.


Chiếc xe m1à cô từng thích nhất.


Chiếc xe Shelby đó không chỉ là một chiếc xe thể thao mà còn là một chiếc xe trượt tuyết, bánh xe rộng v9à thân xe
thấp có thể thoải mái đi trên băng tuyết.


Ngoại trừ chiếc xe Maybach “trong mơ” ra thì cô tin rằng không có chiếc xe3 nào khác có thể so sánh với đường nét
tuyệt đẹp của nó.


Tuy nhiên lúc này nó đang được người đàn ông kia lại.


Cơn tức8 giận của Cảnh Thiên không thể giải thích được.


Tại sao lúc đầu không nghĩ đến việc lái xe vào chứ? Nhìn thấy cảnh Thiên đi ra, vệ sĩ của người đàn ông bước tới và
kính cẩn nói với cô: “Cô Cảnh, cậu chủ của chúng tôi đang đợi cô trên xe.”


“Biết rồi.”


Vệ sĩ: ..


Đây là ân nhân cứu mạng à?


Sao lại cảm thấy như là kẻ thù vậy?


Cảnh Thiên bước đến trước chiếc xe Shelby rồi dừng lại, hai vệ sĩ trước cửa xe lập tức tránh sang một bên.


Cảnh Thiên không kéo tay nắm cửa vì không kéo ra được. Chiếc xe này đã được cô chỉnh sửa lại, chỉ cần nhận diện
khuôn mặt là được.


Ngay sau đó, cửa xe được mở ra từ bên trong, vệ sĩ củi đầu nói: “Cô Cảnh, mời vào.”


Trong xe, người đàn ông đang ngồi trên ghế lái, tuy anh ta không đúng nhưng dáng người gần như kín hết chỗ
ngồi, chứng tỏ anh ta rất cao lớn. Điểm khác biệt với chiếc siêu xe là người đàn ông mặc bộ vest đen không một nếp
nhăn nào, chiếc áo sơ mi cùng màu thể hiện khí chất trưởng thành và trầm ổn của anh ta.


Sống mũi cao thắng trông rất cân đối và hoàn hảo khi nhìn từ góc nghiêng, Cảnh Thiên nhìn vào đôi mắt như sao
trời của anh ta.


Anh ta gầy hơn trước. Hốc mắt hơi trung làm nổi bật đường nét của anh ta.


Đôi mắt của anh ta hẹp dài nhưng không hề nhỏ, từng đường nét đều sâu thẳm và sắc nét.


Khi đôi mắt kiến nghị như chim ưng nhìn cô, sự mơ màng hiếm có hiện lên.


Ngón tay của anh ta thon dài. Lúc này anh ta đang vuốt nhẹ tay lái, thấy vậy, gai ốc trên người Cánh Thiên sởn hết
lên. Người đàn ông này đã tiều tụy đi rất nhiều.


Là vì cô sao?


Cô đã từng biết ơn và thích người này như thế nào thì sau đó lại căm ghét và hận anh ta như thế. (2)


Hai người cứ nhìn nhau như vậy.


Bây giờ sống lại, không có yêu thích, cũng không có hận thù.


Dù sao thì anh ta cũng không thể nhận ra mình. Đối với anh ta, cô là một người xa lạ.


Mà cô cũng vậy.


“Anh là ai? Tìm tôi có chuyện gì?”


Thấy Đỗ Ngôn Tranh không nói gì, Cảnh Thiên lên tiếng trước.


Nếu biết trước rằng người đàn ông này gióng trống khua chiêng đến tìm cô như vậy, lúc đầu cô đã không cứu ông
cụ kia rồi.


Phiền phức!


Đỗ Ngôn Tranh trông rất tùy ý, trong đôi mắt hiện lên hình ảnh một cô gái vô cùng mất kiên nhẫn.


Khuôn mặt cô rất xinh đẹp.


Đôi lông mày hơi rậm khiến cô trông giống như một chú thỏ hiền lành, khí chất bẩm sinh lại khiến người có quanh quẩn chút khí khái.


Lông mi cô dày và cong vút, đôi mắt sâu, khóe mắt cong xuống, đuôi mắt nhếch lên mang theo sự quyến rũ.


Đó là đôi mắt đào hoa điển hình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.