Chương trước
Chương sau
“Ngay cả một người đàn ông chất lượng cao như Chiến Lệ Xuyên cũng không thể hấp dẫn được chị, ấy…”


“Hấp dẫn chứ! Tại sao không3 hấp dẫn, dù sao thì Chiến Lệ Xuyên cũng rất đẹp trai.”


Quan Vũ Thần trợn mắt: “Hấp dẫn thì sao nào? Chị cũng sẽ không ở bên an1h ta.”


“Đây không phải là ở bên nhau rồi sao? Nhưng tôi chỉ cảm thấy mới mẻ với khuôn mặt và thân hình của một người
đàn ông tron9g vài tháng mà thôi, qua rồi thì cũng sẽ chán. Tại sao tôi lại phải từ bỏ cả khu rừng vì một cái cây
chứ?” Cảnh Thiên nói rất hùng hồn.


“Đại ca, chị nói ra câu này đúng là gái hư”


Cảnh Thiên cười yêu nghiệt: “Dựa vào cái gì mà chỉ có trai hư chứ không thể có8 gái hư? Hơn nữa sao tôi lại hư
chứ? Dù tôi đã cầm tiền nhưng tôi cũng xung hỉ rồi còn gì. Đâu phải tôi ăn anh ấy rồi không chịu trách nhiệm. Còn
chưa ăn mà, sao lại hư chứ?”


Quan Vũ Thần: … Cảm thấy hình như cũng có lý.


Nhưng vẫn thấy có điều gì đó không đúng.


“Phải rồi, chị Thanh kia rốt cuộc là ai? Sao lại vung tay rộng rãi như vậy?” Lúc này đã không còn ai nữa rồi, Quan
Vũ Thần mới nói ra nghi hoặc trong lòng. “Nếu tôi đoán không sai thì Vân Tiêu hắn là con trai của bà ấy, hơn nữa
chắc bà ấy là mẹ ruột cơ thể này của tôi.” “Cái gì??????Là sao?”


Bây giờ Quan Vũ Thần đã vô cùng phấn khích rồi, cô ta khoác tay Cảnh Thiên. Sau khi mặc cho đối phương giăng
ra, cô ta lại tìm cơ hội khoác lại.


Cả hai cứ liên tục làm vậy nhưng không hề vì vậy mà dừng nói chuyện.


“Khi tổng duyệt ngày hôm kia, Vân Tiêu dùng kẹp kịch bản kẹp mấy sợi tóc của tôi, hôm qua tôi mới phát hiện ra
có người theo dõi. Sau khi cô tìm người đến đồn cảnh sát đưa tôi ra, nghe nói bên trên cũng gọi điện bảo họ thả tôi,
đồng thời phải điều tra rõ ràng. Ngoại trừ Vân Tiêu ra sẽ không ai làm chuyện này.”


“Vân Tiêu như vậy, rất rõ ràng là có liên quan đến chuyện anh ta lấy tóc tôi. Nếu không phải để thỏa mãn dục vọng
và bùa chú thì là có liên quan đến DNA. Tôi không có thù hận gì với Vân Tiêu, mà ánh mắt anh
ta nhìn tôi cũng không có ý đó, cho nên tôi đoán rằng chắc chắn tôi có quan hệ với anh ta.” “Sáng nay chị Thanh đột
nhiên đến ăn vạ tối, sống chết đòi theo tôi đến đoàn phim, lại nhìn cách nói chuyện của bà ấy và Vân Tiêu, đương
nhiên không cần nói nhiều về tình hình bên trong rồi.”


Quan Vũ Thần nhìn Cảnh Thiên, cô ta chưa bao giờ nghi ngờ suy đoán của đại ca.


“Thảo nào chị bảo em điều tra bối cảnh của Vân Tiêu, hóa ra lại là vì cái này. Thật không ngờ đại ca lại là em gái
ruột của Đế Vân Tiêu.”


“Lợi hại lắm sao?”


Cảnh Thiên hỏi như vậy, Quan Vũ Thần cũng hoàn hồn lại.


Đúng vậy.


Lợi hại lắm sao?


Đại ca đã dạy họ, so với việc dựa vào nhà mẹ đẻ, dựa vào đàn ông, dựa vào nhà chồng, còn không bằng dựa vào
chính mình. Bao năm qua họ vẫn luôn sống như thế.


“Đi điều tra xem vì sao năm đó tôi lại bị thất lạc.”


“Vâng.”


Lăng Tư Kỳ là người rất ít nói.


Mặc dù mọi người trong đoàn phim rất tò mò về một sinh viên của Đại học Thanh Hoa như cô ta, luôn đặt ra
những câu hỏi kiểu như cô ta đã học chuyên ngành gì, xinh như vậy có phải là hoa khôi của trường không, bố mẹ
làm nghề gì, tại sao lại thiếu tiền phải đi đóng phim?


Nhưng tất cả đều bị phớt lờ bởi những câu trả lời khôn khéo của Lăng Tư Kỳ.


Mọi người cảm thấy mình đã biết hết mọi chuyện, nhưng sau khi nghĩ lại thì không biết gì cả.


Lăng Tư Kỳ khiêm tốn đến mức hạ mình với người khác, ngay cả một nhân viên hậu cần trong đoàn phim cũng
không có xích mích.


Tuy nhiên, khi diễn vai nữ phụ Bạch Liên Hoa thì đúng là làm cho mấy diễn viên bên cạnh không nhịn được mà
muốn tát vỡ mặt cô ta.


Có thể nói, là một người mới, diễn xuất của cô ta rất đáng nể.


Tính cách của Cảnh Thiên là, đối với những người đáng ghét, cô sẽ cố ý gây sự, còn đối với những người không
đáng ghét thì cô sẽ mặc kệ. Bởi vì khi cô mà độc mồm độc miệng thì ngay cả bản thân mình cũng không khống chế
được.


Mà Lăng Tư Kỳ là người mà chỉ cần người khác không nói chuyện với cô ta thì cô ta sẽ không nói một chữ. Vì vậy
khi diễn chung với Lăng Tư Kỳ, ngoài việc tập lời thoại ra, hai người gần như không nói thừa ra chữ nào.


Nhưng sự hợp tác của họ đúng là vô cùng hoàn hảo.


Đạo diễn Phan không ngờ rằng diễn xuất của người có ô dù như Cảnh Thiên lại tốt đến như vậy, càng không ngờ
rằng một sinh viên ưu tú của Đại học Thanh Hoa như Lăng Tư Kỳ lại biết diễn như thế. Ông ta cảm thấy như mình
đã nhặt được hai bảo bối, cả người như vừa được bơm máu vậy. Chỉ trong một buổi sáng thôi mà đã quay thêm
được mấy cảnh của nữ chính và nữ phụ.


Khi Cánh Thiên quay phim, Tạ Thanh Nghiên đã sắp xếp hàng chục người đến nhiều cửa hàng nổi tiếng trên mạng
khác nhau để mua trà sữa và đồ ăn nhẹ, còn bản thân bà lại chăm chú nhìn biểu hiện của bé con nhà mình. Có thể
mạnh mẽ có thể ngọt ngào, có thể làm thỏ trắng cũng có thể làm đại ca, bà đúng là yêu chết đi được.


Sau khi cảnh quay buổi sáng của Cảnh Thiên kết thúc, cảnh sau, trợ lý của Cảnh Thiên còn chưa kịp lên, Tạ Thanh
Nghiên đã lao lên rồi.


“Bé Thiên Thiên, em có tài diễn xuất lắm. Chị thấy em đúng là sinh ra để đóng phim! Nhìn người khác diễn, chị
cảm giác như đào kép, nhìn em thì chị lại thấy được nghệ thuật.”


Cảnh Thiên được bà mẹ tự dưng xuất hiện này khen thì vẫn khá vui vẻ.


Cộng thêm việc bà đền bù tiên đâm xe cho cô lên đến hàng chục triệu, chiếc vòng tay Đế Vương lục trị giá trên năm
mươi triệu và cả một chiếc xe concept Maybach trị giá năm trăm triệu đô la Mỹ trong mơ nữa.


Vì vậy cô cũng cười hì hì, vui vẻ nói: “Cảm ơn chị Thanh đã khen, được chị khen như vậy, em tự tin hơn rồi.”


“Chị nói cho em biết, chị nhìn người chuẩn lắm, chị nói em sẽ hot là nhất định sẽ hot. Bộ phim này không nổi cũng
phải nổi.” Cảnh Thiên mỉm cười cảm ơn.


Hai kim chủ lớn nhất của bộ phim này là Trung Bác và Hoàn Thụy, Trung Bác là của nhà họ Chiến, Hoàn Thụy là
của nhà họ Đế. Mà hôm qua Quan Vũ Thần đã điều tra được Vân Tiêu chính là ông chủ đứng sau Hoàn Thụy.


Mẹ của ông chủ đã nói là sẽ nổi rồi thì chắc chắn sẽ nổi.


“Bé Thiên Thiên… chị đã chuẩn bị ít đồ ăn cho em rồi. Đói rồi đúng không? Mau qua xem có món gì em thích
không?”


Cảnh Thiên vừa đi tới thì trông thấy đồ ăn vặt, trà sữa đầy ắp trên bàn.


Đương nhiên cô biết đó là do mẹ đang muốn làm thân với mình nên cô cũng thể hiện thiện ý lớn nhất, ngồi xuống
ăn. Là một người đam mê ăn uống, Cảnh Thiên có ấn tượng ban đầu khá tốt về người mẹ này.


Tạ Thanh Nghiên chăm sóc Cảnh Thiên từng li từng tí. Đầu tiên hỏi Cảnh Thiên thích ăn gì, sau đó đặt những thứ cô thích trước mặt cô, sau đó mới gọi Quan Vũ Thần ngồi xuống ăn.


Sau khi Quan Vũ Thần ngồi xuống, bà mới hỏi Vân Tiêu có muốn ăn không.


Vân Tiêu: …


Thu xếp xong cho con trai và con gái, bà lại gọi đạo diễn, chuyên gia trang điểm và các nhân viên hậu cần đối tốt với Cảnh Thiên tới, thậm chí còn gọi cả Lăng Tư Kỳ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.