Chương trước
Chương sau
Ông cụ lại như một cục bông vậy, vẫn không giận dữ gì, nói: “So với Lục Hiên, bọn trẻ ở cô nhi viện bên ngoài cũng
chỉ là khác cha khác mẹ th3ôi, nhưng là thế hệ sau của tổ quốc, tại sao anh không nuôi nấng chúng như con đẻ của
mình đi? Người xưa nói: Hãy kính trọng bố mẹ người khá1c như chính bố mẹ mình, yêu thương con cái người khác
như chính con cái của mình. Khi nào anh có thể nuôi nấng tất cả những đứa trẻ ở cô nhi9 viện như con mình thì khi
đó tôi sẽ yêu thương Lục Hiên như cháu ruột của tôi.”


Ông cụ nói với Dương Duyệt: “Khi cô hủy bỏ hôn ước 3với Kỷ Niên nhà tôi, tôi đã từng nói rồi, từ nay về sau tôi sẽ
không quan tâm đến chuyện của cô nữa. Lục Hiên chỉ là đứa bé ở trong nhà họ L8ục chúng tôi mà thôi, nó cứ nhất
định nói với bên ngoài mình là cậu chủ nhà họ Lục, thậm chí là người thừa kế tương lai của nhà họ Lục, chuyện này
tôi không quản được. Nhưng người mà còn chẳng vào nồi gia phả như nó bây giờ vào tù rồi, hơn nữa rất có thể còn
là hung thủ đứng sau hại cháu trai tôi, tôi không bỏ đi xuống giếng đã tốt lắm rồi. Cứu nó à? Không thể nào. Không
phải nhà họ Dương nhà có cũng quan hệ sao? Cô yêu nó như vậy, mau bảo người nhà cô nghĩ cách đi, xem có thể
đưa người ra được không. Cô không cần phải đến chỗ tôi nữa đâu.”


Dương Duyệt trắng bệch mặt khi nghe ông cụ dùng giọng điệu bình tĩnh nói ra lời máu lạnh nhất, ngay lập tức cảm
thấy máu trong người mình đông cứng lại.


Rốt cuộc thì trước đây cô ta đã làm gì vậy? Tại sao cô ta lại hủy bỏ hôn ước với Lục Kỷ Niên và ở bên Lục Hiên chứ?


Trong căn phòng khách rộng lớn chỉ còn lại âm thanh do quả óc chó va chạm vào nhau trong tay ông cụ tạo nên.


Ông cụ giống như thường ngày, ngồi trên ghế sofa xem tivi. “Cụ chủ, giáo sư Hồng Lục đến rồi.”


Quản gia vào bảo, ông cụ lập tức bật dậy, hoàn toàn khác với khi Lục Hiên bị bắt. “Cụ chủ, bác sĩ nói cụ bị cao
huyết áp, dù ngồi xuống hay đứng, nằm hay là dậy khỏi giường cũng phải chậm thôi!” Quản gia sợ tới mức phải
lên tiếng nhắc nhở. “Ôi dài dòng quá đi mất! Mau đỡ tôi ra ngoài đón giáo sư Hồng Lục.”


Ông cụ chỉnh lại bộ Đường trang đang xộc xệch, đi ra ngoài cửa.


Ngay sau đó, Hồng Lục cùng ông cụ bước vào nhà. Ông cụ rất nhiệt tình, khi đi ngang qua ông Lục và Dương
Duyệt, ông cụ không ngừng nói với về Hồng Lục tình hình của Lục Kỷ Niên những năm qua, hoàn toàn không nghĩ
tới việc giới thiệu.


Hồng Lục không biết hai người đang đứng trong phòng khách là ai, cộng thêm việc ông cụ Lục không giới thiệu
nên cô ta đi theo ông cụ lên thẳng tầng ba.


Dương Duyệt cảm thấy tim mình trống rỗng, cô ta nhìn ông Lục rồi hỏi: “Bác trai, lúc trước sau khi chân Kỷ Niên bị
thương, không phải ông cụ đã tìm người của Viện nghiên cứu Lawrence rồi sao? Khi đó không phải nói là không
chữa được à?”


“Lúc trước không phải là không chữa được nữa, mà là Saka – người đứng sau Viện nghiên cứu Lawrence đề nghị
muốn chia 50% cổ phần của nhà họ Lục. Khi đó ông cụ không có mặt, bị bác từ chối ngay lập tức. Sau đó ông lại đi
tìm Saka, cô ta liền từ chối, không chữa cho nữa.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.