THIÊN THIÊN, ANH SAI RỒI
“Nói xong rồi thì tránh ra đi.”
Nhưng Tần Dịch đã quyết tâm, hôm nay nhất định không thể để Cảnh Thiên rời đi như thế này được. 3
Vai nam chính mà vốn dĩ anh ta chỉ cần vươn tay là có được lại bay mất rồi, điều này khiến anh ta không thể nào
chấp nhận được.1
“Thiên Thiên, em muốn anh phải làm thế nào thì mới có thể cho qua chuyện này?” Cảnh Thiên cười hỏi: “Vậy anh
cảm thấy phải như9 thế nào thì mới có thể làm tờ giấy đã chùi đít rồi trở thành giấy mới?”
“Thiên Thiên, em phải nói chuyện với anh như thế này s3ao? Em có biết hai ngày nay anh không thể liên lạc được
với em, anh đau khổ như thế nào không?”
“Trước đây mười ngày nửa tháng 8tôi không liên lạc cũng có thấy anh đau khổ đâu.”
Cảnh Thiên nhớ rất rõ việc này. Bởi vì mỗi lúc như vậy đều là lúc nguyên chủ vô cùng đau khổ.
“Thiên Thiên, anh sai rồi! Anh thật sự biết sai rồi! Anh luôn cho rằng chúng ta ở bên nhau lâu như vậy rồi, đã trở
thành người một nhà. Trong lòng anh, em đã là vợ anh rồi, cho nên anh mới cảm thấy mình có thể dùng thái độ
thoải mái nhất để đối xử với em.”
“Anh biết mình đã mắc một sai lầm mà người đàn ông không nên mắc phải nhất, đó chính là ai thân thiết nhất với
anh, anh sẽ buông lỏng và vô lý với người đó nhất. Thiên Thiên, em nhìn anh đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-mat-co-dau-xung-hi/572261/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.