Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

Tối qua xem thời sự, ông cụ Chiến mới biết đến người tên Đổng Duyệt Đồng này, hôm nay ông còn đích thân nhắn tin cho đối phương nhưng tin nhắn như đá chìm biển sâu, đến giờ mà vẫn chưa có hồi âm. Cho dù nhà họ Chiến là nhà giàu nhất thành phố H, cho dù AUPU Group đứng thứ nhất thứ nhì trên toàn bộ nước Z về khoa học điện tử, cho dù điều kiện ông đưa ra đủ hậu hĩnh, đối phương vẫn không thèm ngó ngàng đến ông.


Ông cụ Chiến đang sốt ruột vì chuyện này, không ngờ thằng cháu Chiến Vũ Hằng mà ông chưa bao giờ hi vọng gì nhiều lại đột ngột nói về vấn về này.


“Đúng rồi ông. Thực ra cháu đã biết về người tên Saka này từ lâu nên cháu đã có ý định liên hệ với Saka thông qua Từ Phóng, nhưng Saka mãi vẫn không nhận. Đến tận hôm qua nhận được tin Saka đã qua đời, nghe nói cô Đồng đã tiếp nhận công việc của Saka nên cháu mới bảo Từ Phóng liên lạc ngay với bên cô Đồng. Tuy trước đó không có nhiều người biết đến cổ Đồng, nhưng nghe nói tay nghề của cô ấy cũng không thua kém gì Saka, đồng thời cháu còn có tin rằng thực ra trước khi chết Saka đã mắc bệnh trầm cảm vô cùng nghiêm trọng. Vì vậy dù cô ấy vẫn sống nhưng với trạng thái tinh thần đó, e rằng cô ấy cũng không thích hợp để chữa trị cho chủ ba.”


Cuối cùng ánh sáng cũng lóe lên trong mắt ông cụ Chiến.


“Thật hả? Đổng Duyệt Đồng cũng có bản lĩnh như Saka? Thế cháu liên lạc với bên kia đã có tin tức gì chưa?”


“Vâng ông. Cháu đã tìm hiểu rồi, Đổng Duyệt Đồng và Saka đều là đệ tử chân truyền của Đường Môn, nhưng Đông Duyệt Đồng là con gái do bố mẹ Saka nhận nuôi, nếu không có bố mẹ Saka thì e cô ấy cũng chẳng là gì cả. Thế nên để Saka thêm nổi bật hơn, bình thường Đông Duyệt Đồng đều nhường cô ấy. Nhưng trên thực tế, những gì hai người học và kế thừa đều như nhau. Những bệnh Saka có thể chữa được, Đổng Duyệt Đồng chắc chắn có thể chữa được. Nếu cô Đổng mà cũng không chữa được thì e là…”


Chiến Vũ Hằng không nói tiếp những ý tứ rất rõ ràng. Nếu Đổng Duyệt Đồng không thể chữa được, vậy thì e rằng trên thế giới này không ai có thể chữa được nữa.


Bởi vì con đường chữa thị thuần Tây y đã gần như phán tử hình rồi, lối ra duy nhất của Chiến Lê Xuyên chính là Đông Tây y kết hợp, mà con đường này thì Đường Môn là thích hợp nhất. Ông cụ nghe vậy thì vui mừng nắm tay Chiến Lê Xuyên, nói: “A Xuyên, cháu đã nghe thấy chưa, Đổng Duyệt Đồng cũng giỏi như Saka. Nếu anh cả cháu có thể mời được cô Đổng tới, vậy thì bệnh của cháu có hi


vọng chữa được rồi.”


Nói xong, ông cụ lại tươi cười nhìn sang Cảnh Thiên, khen ngợi: “Thiên Thiên, đại sư nói không sai, cháu đúng là phúc tinh của nhà họ Chiến!”


Chiến Vũ Hằng: …


Người là do anh ta tìm, Vì sao người được khen lại là Cảnh Thiên?


Nhưng nhìn Cảnh Thiên lúc này đã giấu vẻ quyến rũ đạo đức giả như hồ ly, thay vào đó là vẻ ngơ ngác sau khi được khen, đúng là chẳng khác nào một món đồ may mắn đáng yêu.


Thôi được rồi, vì người được khen là cô nên Chiến Vũ Hằng đành giấu sự không vui của mình đi.


Ông cụ nói chuyện với Chiến Lê Xuyên, nhưng ánh mắt của Chiến Lê Xuyên lúc này lại lướt qua đôi mắt của Chiến Vũ Hằng.


“Cảm ơn ông.”


Chiến Lê Xuyên bỗng lên tiếng khiến mọi người trong phòng không kịp phản ứng.


Ông cụ ngớ ra một lúc lâu rồi mới nhận rằng cục cưng bé bỏng của ông đang cảm ơn ông vì đã tìm cô vợ Cảnh Thiên này cho anh. Ông bèn cười ha há một cách vui vẻ lạ thường: “Thằng bé này, cảm ơn gì chứ? Chỉ cần cháu vui thì ông làm gì cũng thấy vui hết.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.