Chương trước
Chương sau
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Bây giờ Cảnh Việt không nghe lời mẹ, nhưng mai đội của con sẽ phải tham gia thi đấu rồi, nếu mẹ không thể ép
Cảnh Kiệt rút lui, rất có khả nă1ng nó sẽ trở thành quả bom hẹn giờ đối với đội bọn con. Con đã hứa với cụ là chắc
chắn đội của con sẽ giành được giải nhất nước Z. Con không0 cho phép chuyện này thất bại”
Trình Thục Ngọc ngơ ngác: “Thế thế thì phải làm sao? Bây giờ Cảnh Việt không những hận mẹ mà chắc chắ1n con
ranh Cảnh Thiên kia sẽ nói xấu mẹ trước mặt nó.
yết chuyện này cho con, nhưng… mẹ thực sự không thể liên lạc được với Cảnh K2iệt”
Ánh mắt Đế An Nhiên sầm xuống, trong lòng thầm rủa Trình Thục Ngọc là đồ ngu xuẩn, nhưng ngoài miệng vẫn
rất ngoan ngoãn.
<6br>“Mẹ, mẹ biết cuộc thi lần này quan trọng với con đến mức nào không? Nếu cuộc thi lần này thắng, chưa biết
chừng con còn có thể quang minh9 chính đại đưa mẹ đến trước mặt cụ con. Cho dù thời cơ chưa chín muồi, con
cũng có thể nói với cụ răng chuyện này thành công có liên quan đến mẹ. Bên bổ con, tuy ông ấy không về hoàng
cung nhưng con biết lòng ông cũng hướng về nơi ấy. Mẹ nói xem nếu cụ chấp nhận mẹ, bố con có thể không chấp
nhận mẹ sao? Hơn nữa bây giờ Cảnh Lạc đã chết rồi, nếu đến Cảnh Học An cũng chết, mẹ sẽ trở thành một người
đàn bà trong sạch”
Mắt Trình Thục Ngọc sáng lên.
Cảnh Lạc đã chết rồi, bây giờ điều khiến bà ta hối hận nhất chính là đã kết hôn với Cảnh Học An.
Bà ta rất muốn đến nước B làm vương phi, nằm mơ cũng muốn.
Thế nên bà ta vội vàng nói: “An Nhiên, con thông minh như vậy, rốt cuộc mẹ phải làm thế nào mới có thể khiến
Cảnh Kiệt rút lui khỏi cuộc thi?”
“Lát nữa mẹ đi cùng với người của con đi giải quyết vụ mảnh đất rồi đi chuyến bay gần nhất đến thành phố H.
Trước đó mẹ toàn gọi điện, lần này thì mẹ đích thân đến đó đi. Nói yêu cầu của mẹ với Cảnh Kiệt, nếu nó vẫn
không đồng ý thì con còn một cách nữa.”
“Nhưng… nhưng vậy liệu có hơi.” Trình Thục Ngọc bối rối.
“Hơi làm sao?” Đế An Nhiên hỏi ngược lại: “Thế mẹ muốn đến nước B làm vương phi hay là nhìn con mất đi cơ hội
lập danh?”
“Không phải con nói là đội của con lợi hại lắm sao? Đội kia chỉ có thêm một mình Cảnh Việt thôi mà có thể khiến
con thất bại được à?”
“Đương nhiên là không!” Đế An Nhiên lạnh giọng gạt đi: “Nhưng con làm gì cũng chỉ cho phép thành công, không
cho phép thất bại, con sẽ diệt trừ mọi khả năng từ trong trứng nước. Cảnh Kiệt chính là một phần trong những khả
năng ấy, vì vậy con không cho phép nó xuất hiện trong cuộc đấu lần này”
Trình Thục Ngọc hơi lo lắng, một mặt là bà ta sợ mình sẽ xảy ra sự cố gì đó, mặt khác bà ta nghĩ, nếu bà thực sự làm
được, e rằng cả đời này Cảnh Việt cũng sẽ không ngó ngàng đến bà ta nữa.
“Mẹ, chỉ có như thế thì con mới có thể dễ dàng giành được giải nhất. Con có thể đứng vững ở nước B hay không
đều nhờ mẹ cả đấy”


Một tiếng sau,Trình Thục Ngọc theo trợ lý đặc biệt của Đế An Nhiên đến trung tâm trị liệu.
Trình Thục Ngọc đến tìm viện trưởng,nói bà ta muốn gặp Cảnh Học An.
“Người bệnh đang trong giai đoạn phục hồi,để tránh họ gặp người thân dẫn đến mất tinh thần,erằng không tiện gặp đâu.”
Thầy viện trưởng tỏ ra khó xử,Trình Thục Ngọc hơi ngơ ng


,không hiểu như vậy có nghĩa là gì.Nhưng trợ lý của Đế An Nhiên đã
không còn lạ lẫm gì trước những chuyện này nữa,cô ta nhét phong bì mười hai nghìn tệ cho viện trưởng rồi nói:“Bọn tôi chỉ đến xem
tình hình hồi phục của người bệnh mà thôi.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.