Sau khi hồi cung, hài tử được đưa đến thái y phủ, Sở Phong Lạc ngày đêm ở bên cạnh chiếu cố, qua vài ngày, cơn sốt cao liên tục của hài tử đã lui dần, bi bi bô bô, thập phần đáng yêu.
Tiêu Viễn Lan sau khi tảo triều thì đến thái y phủ nhìn hai người họ. Thấy hài tử ở trong lòng Sở Phong Lạc, răng cửa còn chưa mọc nữa, hàm hồ không rõ gọi phụ thân. Tiêu Viễn Lan giật mình, vẫn không tiến vào, đơn giản tựa vào cạnh cửa, mỉm cười: “Phong, ngươi dạy nó gọi phụ thân, có phải khi đó là để nó học sau này gọi ta không? Phong, ta càng ngày càng yêu ngươi.”
Sở Phong Lạc có hơi ngượng, nói: “Ta đem theo nó sống bên ngoài, cũng không biết chừng nào mới có thể gặp lại ngươi, để cho bảo bảo gọi ta phụ thân sẽ tốt hơn.”
Tiêu Viễn Lan cười lên: “Phong, người đang ngượng sao? Không sao cả, gọi mãi thành thói quen.” Trong lòng thầm hạ quyết định, về sau dạy hài tử học gọi Sở Phong Lạc một tiếng nương.
Tiêu Viễn Lan một câu nói trúng tâm tư mình, gương mặt thanh tuấn của Sở Phong Lạc thoáng đỏ lên, thấp giọng nói: “Về sau hãy bàn.”
Tiêu Viễn Lan nhìn thấy biểu tình của hắn, không tự chủ được có chút động tình. Trong khoảng thời gian này vì bệnh của hài tử, Sở Phong Lạc đã gầy đi không ít, y nên vì hắn hảo hảo bồi dưỡng trở lại. Hơi thở của Tiêu Viễn Lan đã lướt tới trên cổ Sở Phong Lạc rồi, thấp giọng nói: “Phong, ta muốn ngươi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-mai-phong/1958741/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.