Từ khoảng thời gian trước đó tổ đội Thiên Kiệt bước vào lãnh địa khô cằn cũng đã quá nửa ngày, nơi đây kình khí có vẻ nặng hơn rất nhiều nên cũng không thể dụng cánh phi hành được nữa, hắn cùng Cát Phượng liền phải hạ chân xuống lãnh địa khô cằn.
Bước mãi cũng chẳng được là bao, nhìn mặt đất khô cằn nứt lẻ nhưng nơi này lại có cảm giác âm lãnh…Sắc trời cũng cứ thế lại tối dần đi mặc dù đang là ban ngày.
“Hôi chết đi được hic…”
Cát Phượng cũng sớm không chịu được cái không khí ở nơi đây liền than thở.
Xung quanh khắp nơi đều là xương ma thú chết cũng đã lâu, cái nào cũng có chút mục nát chỉ còn chút da sót lại trên nền đất cằn cỗi.
“Trời thế mà lại tối hẳn rồi?”
Thiên Kiệt bước đi một hồi rồi nhìn lên bầu trời cũng phải thốt lên, cảm giác như là ánh chiều tà nhưng lại mơ hồ giống bầu trời đại họa, không có ánh nắng mà chỉ có khói bụi tro tàn bay trên bầu trời.
“Hức…Sư phụ…có phải là sắp có ma không?”
“Tiểu nha đầu ngốc này!...Bị con cá sấu ám đến sợ chết khiếp sinh hoang tưởng à?...Ngoài Đại Ma Thần ta ra thì làm gì còn con ma nào ở đây?”
Thiên Kiệt liền búng vào trán Cát Phượng cho cô bé trấn an, cô nàng cũng liền tỉnh ngộ ra liền quay quanh quát lớn.
“Đúng đúng! Sư phụ ta là con Ma độc địa nhất thế gian!....Các ngươi có giỏi thì bước ra đây!!!”
Cát Phượng theo sau liền bấu lưng áo Thiên Kiệt toàn thân run rẩy, nàng có chút lạnh sống lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-long-truyen-thua/1689228/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.