Chương trước
Chương sau
Một đêm dài trôi qua sau bảy bảy bốn chín quả đấm của Cát Phượng, cánh rừng cũng đã cháy đi hơn nửa.
Từ nay hoang địa lãnh khốc lại tự nhiên được mở rộng thêm một đoạn.
Tỉnh dậy sau ác mộng liên hoàn, nàng có chút mệt mỏi nằm trên ngực Thiên Kiệt…Ít ra thì ác tâm của hắn vẫn độc địa hơn con cá sấu, nên nàng không còn mơ thấy bóng ma Ngạc Ngư Thứu nữa.
Thay vào đó là giấc mơ tê dại sau cả đêm dài bị hắn trói chân vụt đít.
“Tỉnh dậy rồi sao?”
Thiên Kiệt cùng nhìn đến bằng khuôn mặt có chút đen nhẻm vì khói bụi rồi nói.
Cát Phượng cũng mơ màng nhìn đến hắn, qua giấc mơ dài cái mông nàng cũng nặng chịch không còn chút cảm giác gì nữa, mà lại đang nằm gọn trong vòng tay hắn.
“Không đúng!...Sư phụ đâu có tốt vậy?”
Nàng suy nghĩ rồi cũng đưa tay sờ xuống cái mông mịn màng.
“ái….ư….Không phải là mơ sao?”
Vừa chạm vào mông nàng liền cảm thấy cơn đau tê dại ập đến một cách mãnh liệt…Đầu óc cũng dần nhớ ra cả đêm cứ nhắm mắt lại bị Ngạc Ngư Thứu ám, cứ mỗi lần như vậy là nàng lại tung cho hắn ăn một đấm…
“Tất nhiên là không rồi!...Tiểu nha đầu ngươi nghĩ cái gì lại phóng hỏa cả đêm!...Ta đã không thèm chấp chạy xa cả năm mươi mét để tìm chỗ ngủ, vậy mà chỉ được mười phút lại bị nha đầu ngươi đến đấm điên loạn!...”
Hắn liền mắng cho Cát Phượng một trận khiến nàng cũng phải nhắm mắt nhíu mày không dám cãi lại.
Một hồi qua đi hắn cũng hả giận rồi liền phóng cánh bay đến hoang địa cằn cỗi.
“ế…Sư phụ…đợi đệ tử với!...”
Một hồi xoa thuốc đã xong, thấy Thiên Kiệt bay đi nàng cũng sợ bị bỏ lại liền phóng cánh bay theo hắn về phía trung tâm Đại Hoang Vực.

Lãnh Địa Đế Quốc Đại Nam-Long An Tông.
Thời gian cũng đã gần hai tháng trôi đi, Lan Nhi vẫn luôn ở cạnh bên cửa sổ nhìn đến phía Bắc.
Nàng ngắm cảnh sắc tuyệt đẹp nơi khu rừng ngoài thành cùng nhiều cây cối xanh tốt, còn Thanh Lâm Thành rồi phía tít xa lại đến Sâm Lâm Ma Thú.
“Lan Nhi!...Con lại nhớ đến cái tên trời đánh đó sao?”
Một tiếng chân nhẹ nhàng cùng giọng nói ngọt ngào phát ra ngay phía lối vào.
“Kiều Trâm sư phụ!...Hắn cũng đã đi gần hai tháng nay vẫn còn chưa thấy tung tích…”
Nàng nhẹ nhàng đáp rồi lại xoa đến chiếc nhẫn Tiên Ấn trên tay, cảm giác ấm áp lại ùa về trong tim.
Kiều Trâm cũng nhanh chóng bước đến ngồi xuống cái ghế cạnh bức cửa sổ lớn có thể nhìn được toàn cảnh bốn đỉnh núi của Long An Tông cùng khu vực phía Bắc.
Lan Nhi cũng nhẹ nhàng rót cho Kiều Trâm một chén trà đưa đến với mùi linh thảo thơm ngát.
“Nếu con cảm thấy chán quá thì Sư Phụ có thể cùng con đến phương Bắc chơi một chuyến!...Cũng lâu rồi ta chưa ra ngoài!”
“Vậy tốt quá Sư Phụ!”
Lan Nhi nhanh chóng vui ra mặt, nàng cũng rất muốn về thăm nhà một chuyến rồi sẽ đến căn nhà nhỏ trong rừng của Thiên Kiệt.
“Sao lại có cảnh báo nữa rồi!!!”
Kiều Trâm liền thoáng bất động nhìn đến ngọn núi trước mặt, pháp trận đã tỏa ra phong kín cả không gian.
[Cảnh Báo! Dược Sơn sắp có vụ nổ lớn! Yêu cầu toàn bộ đệ tử tự phòng vệ bản thân!]
Âm thanh thông báo của pháp trận liền ầm ầm phát ra khắp dãy núi.
Ngay lúc này tại Dược Sơn, một trong năm ngọn núi Long An Tông.
Toàn bộ đệ tử đã nháo nhào chạy xa khỏi cái sân lớn cả ngàn mét, phía đó chỉ còn lại một lão già và một cô bé tóc bạc mặc bộ váy thêu hoa. Đan Lô cao cả chục mét khổng lồ đặt ở giữa sân đang dần chuyển qua màu đỏ như sắp bị nung chảy.
Quay lại hơm một tháng trước, khi Thiên Kiệt đột nhiên biến mất chưa được bao lâu.
Hồ muội luôn buồn chán đêm ăn không ngon, ngày ngủ không yên…Mỗi hôm đều đi lang thang như người mất hồn...Lan Nhi cũng đã sớm bị nàng chơi chán rồi bỏ, lúc đó Lân Lão bước đến như một đại ân sư rồi nói.
“Này cô bé! Có muốn học luyện dược không?...Lão già ta sẽ truyền thụ hết cho cô nhóc ngươi! Lúc tên Tiểu quỷ đó trở lại cứ lấy một viên Siêu Cấp Đan Dược ra tặng cho hắn, lúc đó chắc chắn hắn sẽ rất vui!!!”
“Thật sao?...Vậy ta sẽ tin ông! Hehehee…”
Từ đó trở đi, bằng vào thất sắc hỏa diễm cùng tiên pháp trong người, Hồ muội nhanh chóng trở thành một luyện dược sư khét tiếng trong Dược Sơn, đan lô từ bé đến lớn đều nổ vì cô bé chưa thể khống chế được Hỏa diễm của bản thân, ngày qua ngày lại luyện ra những hình đan quái dị với công năng chẳng giống loại nào.
Quay lại hiện trường, đan lô đã dần nứt mẻ đi một ít.
“Hạ vân hỏa, tăng tử hỏa!”
Lân lão đầu liền vung tay nói rồi vuốt râu nhìn đến đan lô.
Hồ muội nhanh chóng đưa tay đến cảm nhận rồi điều chỉnh hai luồng hỏa diễm cho cân bằng lại, bên trong đã là ngũ sắc hỏa diễm đang dần dung hợp lại.
Vết nứt nhanh chóng ngưng lại, mấy tên đệ tử cách xa ngàn mét lại vung tay lau đi mồ hôi trên trán!
“phù….tí thì chết!”
“Cô bé đó là muội muội của Tinh Anh Đệ Tử phải không?”
“ừ đúng đúng! Nghe nói Tinh Anh Đệ Tử Thiên Kiệt còn đấm một đấm khiến Thiểm Long Lão Tổ cũng phải suýt chết! Muội muội của hắn cũng kinh khủng chẳng kém lại khiến đỉnh Dược Sơn đang thấp dần a!”…
Mấy tên đệ tử Dược Sơn lại được phen bàn tán xôn xao cái đại nhân vật kia.
“Lân lão! Viên thuốc này là [Lục phẩm Phục Hồn Đan] sao?”
Hồ muội hớn hở lại quay ra hỏi, viên thuốc này đối với Thiên Kiệt mà nói lại rất là có ích. Dù nàng cũng có chút sợ cái điếu cày của Long Vương nhưng dù sao hết lần này đến lần khác ngài cũng đều là giúp Thiên Kiệt.
“ừ đúng! Thứ này ta cũng là may mắn mua được Đan Phương từ chợ đen ở Phong Sát Địa…Xem qua số thảo dược dùng có lẽ không sai được…! Nhanh, cho Thất Huyễn Thanh Linh Tiên vào!”
Lân lão nhanh chóng chỉ tay đến với kinh nghiệm của Lục phẩm luyện dược sư, dù sao ông cũng chỉ là dựa theo đan phương, cái loại Tiên Phẩm bằng với Thất Phẩm đan dược này cũng là lần đầu luyện chế nên ông hết sức cẩn thận.
Hồ muội nhanh chóng vung tay ném cọng cây thất sắc vào trong đan lô tiếp tục cùng đưa thêm một luồng hỏa diễm vào.
Khống chế lục sắc hỏa diễm tu luyện đan dược, đây cũng chính là lý do ông không thể luyện ra Lục Phẩm đan, nay có Hồ muội bơm lửa cho, Lân lão lại vô cùng thích thú cái cảm giác luyện ra đan dược Lục Phẩm.
“Thanh sắc hỏa diễm hạ xuống một chút, tăng mạnh bạch hỏa!”
Lân lão liền ra lệnh cho cô bé Hồ muội, thanh sắc hỏa diễm vừa được đưa vào liền được bạch hỏa bùng lên cuộn lại trong đan lô.
Mấy tên đệ tử ở phía xa liền trợn mắt há hốc mồm thốt lên.
“Lần này như vậy mà lại còn chưa nổ!”
“Ngươi có bị đần không?...Cái nô đó là đỉnh cấp cả tông môn cũng chỉ có ba cái! Thất Huyễn Thanh Linh Tiên đào cả cánh rừng cũng chỉ được năm nhánh!...Ngươi lại muốn nó nổ.”
Một tên bên cạnh liền quát mắng.
“À..ta chẳng phải quá phấn khích sao!...Hôm trước ngũ phẩm đan dược cô bé đó luyện, nổ đến bay cả chóp dược các!!!...Chim trời cũng vì ngửi phải khói thuốc liền đột biến phóng to phun lửa!...Lần này Thất Phẩm đan dược thì lại thế nào?.”
Tên đệ tử lại nhanh chóng hào hứng nói khiến tên ở bên cạnh như được thần linh khai sáng.
Đan lô cũng đã dần chuyển sắc hoàng kim lóe sáng như mặt trời thứ hai được hiện ra.
“Thành rồi sao!”
Lân lão vui sướng liền ngước nhìn đến đan lô phát sáng ánh hoàng kim thần cấp bằng con mắt vô cùng mong đợi…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.