Hai thân ảnh phóng vút bay giữa không trung Đại Hoang Vực cũng đã bắt đầu hạ dần xuống, con sông trải dài từ Diệp Lục Cốc Vực cũng đã lệch về phía Nam đổ xuống nơi cửa biển. Vậy nên lúc này trước mặt lại như một lãnh địa xanh tốt dần dần chuyển qua hoang tàn như hai thế giới tách biệt, mặt đất cũng nứt lẻ chẳng chút sức sống.
Cát Phượng cạnh bên vẫn hí hoáy lưu lại bản đồ từ vị trí Diệp Lục Cốc Vực, rất là chi tiết không một chút sai sót.
Diệp Lân thì bay mãi cũng chán nản, nàng hóa thành Thiên Lân Xà nhỏ bé đáng yêu chỉ hơn một thước rồi chui vào trong người Thiên Kiệt ngủ say.
“Cát Phượng! Chúng ta xuống đó trước đã”
“ừm Sư Phụ!!!...”
Thiên Kiệt cùng nói rồi chỉ xuống điểm cuối của nhánh sông, nơi vẫn còn ít cây cối mọc lên ở đó rồi cùng Cát Phượng bay xuống.
[phạch…]
Cả hai người đều hạ chân xuống tạo thành tiếng, đôi cánh cũng tán khí biến mất.
“Quá xa rồi!....Cứ bay rồi lại nghỉ cả mấy ngày nay, vậy mà mới chỉ đi hết điểm cuối nhánh sông?”
Thiên Kiệt bước chân đến một phiến đá nhỏ liền ngồi xuống thở phào, một hồi mới nhìn xung quanh, đây cũng là nơi cuối cùng còn sắc xanh của thiên nhiên để cho hắn tận hưởng.
Qua phía bên kia liền là hoang sơ lãnh địa, cây thì chết khô, cỏ thì ủ rũ.
Cát Phượng chọc ngoáy một lúc cũng liền xong cái bản đồ lại quay ra nhìn Thiên Kiệt rồi chạy đến.
“Sư Phụ!...Chúng ta mỗi ngày đi được năm trăm dặm! Cứ tốc độ này khoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-long-truyen-thua/1689224/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.