Chương trước
Chương sau
Từ lúc con Thiên Lân Xà gục xuống cũng đã một canh giờ qua đi, bản thể nó hệ mộc nên tốc độ lại khôi phục rất nhanh, hỏa thuộc tính có thể khiến nó chịu sát thương lớn hơn nhưng Thiên Lân Xà cũng đã chọn nơi ẩm ướt sông núi để khắc phục đi điểm yếu… Dù thương tích đầy đầu cũng là điểm yếu của nó, nhưng có vẻ chẳng bao lâu nữa nó lại tiếp tục vùng lên truy sát.
“Cát Phượng! Cắt tay như vậy mà cũng liền khôi phục rồi sao?”
Thiên Kiệt lại quay ra hỏi cũng thấy lạ.
“Đương nhiên! Đệ tử có huyết mạch Phượng hoàng bất tử thừa hưởng từ Phụ vương, không bị cắn chết thì thương đến đâu cũng sẽ tự lành!”
“Thật là vậy sao?...”
Thiên Kiệt đưa Cát Phượng theo, bay liền đã cả ba bốn trăm dặm vẫn liền không thấy điểm cuối của Diệp Lục Cốc Vực. Song, cũng đã thử bay lên cũng không thể được…Tầng mây Đại Hoang Vực lại quỷ dị vô cùng càng bay ngược lên lực áp lại càng lớn, dường như là một nơi dễ vào nhưng lại khó ra.
“Sư Phụ! Cột núi đá lớn đó có một cái động!”
“ừm…Vậy chúng ta vào đó trước đã!”
Thiên Kiệt bản thể tàn tã nhưng dù sao cũng đã luyện công pháp cường thân lì đòn, chỉ cần không một kích đánh chết thì khó mà lưu được hắn lại.
“Miễn cưỡng thi triển toàn bộ công pháp huyễn hóa chân thân, ta có thể cùng Thiên Lân Xà đối đầu vung một đao chém xuống, nhưng nếu nó không chết thì mình chắn chắn sẽ là người chết!...Con rắn chết tiệt lại dai như đỉa!”
Hắn nghĩ trong đầu không khỏi nhọc lòng, một con Cổ Đại Ma Thú có thể đánh chết một trăm Thiên nhân cảnh…Đương nhiên hắn và Cát Phượng đối đầu căn bản chỉ là con muỗi khó giết trong mắt nó.
Thiên Kiệt lại lấy từ giới chỉ ra vài ba loại thảo dược khôi phục liền nhai ngấu nghiến, rồi lại cùng đến U Minh Quả liền cắn thêm một quả nữa khôi phục thần trí.
“Sư Phụ ngài toàn là dược thảo Địa cấp-Tử cấp, mà người lại cứ cắn sống như vậy sao?”
Cát Phượng nhìn đến cũng phải hoảng hốt, nếu là tu sĩ bình thường thảo dược từ Địa cấp trở lên một cắn thôi cũng đủ bị dược lực hành cho điên dại…Nhẹ thì lăn lộn sùi bọt mép, nặng thì bạo thể nổ tung. Vậy mà Thiên Kiệt hắn lại chỉ ăn như ăn cỏ.
“hắc hắc…Ta là Luyện thể Đỉnh Phong đấy! có biết hai chữ Đỉnh Phong không?...”
“hứ...Không thèm nói với sư phụ người!”
“Chẳng mấy nữa nó lại sẽ tìm đến! Chúng ta phải nghĩ cách, cũng không thể chạy mãi được!...Tiểu nha đầu, dùng chỗ đan dược này đi!”
Thiên Kiệt lúc này trạng thái cũng đỡ hơn đôi chút lại móc đồ ra cho cái cô công chúa này, dù sao chỗ đan dược mà mọi người đưa hắn cũng chẳng dùng đến.
“ưm…Sư phụ! Đệ tử từ giờ quyết sẽ sống chết đi theo người!”
Cát Phượng lại nói rồi nhanh chóng ăn đan dược sau đó ngồi tĩnh tọa khôi phục khí lực…
“Mà này! Tiểu nha đầu ngươi đường đường là Công chúa của một Đế quốc, lại không có cái gì phòng thân sao…”
Thiên Kiệt lúc này cũng phải thắc mắc lại hỏi, ít nhiều gì thì nàng cũng là công chúa…Cũng không thể nghèo đến nỗi đan dược cũng không có tiền mua.
“He he nếu sư phụ người đã thành tâm muốn biết! Thì đệ tử cũng không ngại cho người mở mang tầm mắt…[Linh cấp-Mặt Nạ Ngụy Trang] Cái này đeo lên liền có thể biến đổi thành con trai hay con gái đều được, dù có là cấp bậc Thiên Vương cũng khó mà nhận ra!...”
“Sư phụ thấy sao?...Đệ tử đã phải bán hết đồ trên người để mua thứ này từ chợ đen đó!”
Cát Phượng lại cười lớn đắc ý, liền biến đổi vài ba hình dạng mà trước đây từng làm để che mắt những người phụ vương phái đi bắt nàng về.
“Trời ạ! Đúng là công chúa đấm dài, thật là hết nói!”
Thiên Kiệt nghe xong cũng phải thốt lên kêu trời, cái cô công chúa không chịu an phận ở trong đế quốc an vui hưởng lạc lại thích trốn nhà đi bụi…Hắn cũng không biết đây lại là cái thể loại gì.
“Hức….Sư phụ! Ngài dám khinh thường đệ tử!... hu…hu…Ta tè dầm đấy thì sao?...Nếu ngài không cần nữa thì cứ ném ta cho con rắn rồi đi đi!”
Cát Phượng lại hờn dỗi ra mặt liền tháo mặt lạ cất đi lại như muốn lăn ra khóc...Nàng cũng phải can đảm lắm mới dám dùng con dao của Mẫu Hậu truyền đời cắt tiết gà lửa cứu hắn, vậy mà hắn vẫn chỉ xem nàng là công chúa tè dầm.
“aizz cũng thật là phiền phức a…”
Thiên Kiệt thầm nghĩ cũng cảm giác chút có lỗi, tốt xấu gì thì Cát Phượng này cũng đã dùng mạng cứu hắn…Trầm ngâm một lúc sau đó hắn móc ra một nhánh hoa dài năm bông, đều là màu trắng thoát tục đưa tay hái đi ba bông cùng đưa lên miệng.
“[Hoa Bạch Sương-Tiên phẩm] này dù sao cũng giúp tẩy tủy cơ thể, thoát thai hoán cốt…Đưa cô bé tăng lên Thoát trần Đại viên mãn lúc đó có khi lại tốt hơn.”
Hắn liền nhai cho dược dịch trung hòa trong miệng rồi bước đến chỗ của Cát Phượng đang úp mặt nức nở kia.
“Sư Phụ!...Người đừng có mà đến dỗ ta…hức…hu…hu…Ta sẽ không thèm tin người nữa đâu!”
Cát Phương thấy Thiên Kiệt bước đến lại như muốn ăn vạ, nàng liền nghĩ đến hắn là một tên đại lừa đảo…Hết lần này đến lần khác lại cứ bị hắn chơi đùa tâm trí không khỏi bực bội.
[bụp!]
Hắn lại liền đến ôm chặt thân thể nàng ép vào thân...Cát Phượng cũng chỉ kém hắn có một tuổi cũng cao đến ngang cái cái miệng của hắn, nhưng tính tình của nàng lại quá đỗi tinh nghịch.
Thân thể Cát Phượng thoáng rung động lại khẽ nhìn lên khuôn mặt của Thiên Kiệt, gò má ửng hồng cùng con mắt to tròn vẫn đang rơm rớm giọt lệ…
“Sư phụ!...Người sao lại…ưm...”
Thiên Kiệt nhanh chóng hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của Cát Phượng khiến nàng liền sợ hãi nhắm đôi mắt, giọt lệ vì thế mà lăn xuống…Đôi bàn tay ép sát thân thể hắn giận dỗi muốn đẩy hắn đi, nhưng rồi nàng cũng không thể làm được lại buông lỏng.
Dược dịch nhanh chóng được hắn rót đầy trong miệng của Cát Phượng cùng cái lưỡi của hắn chạm đến khiến nàng cũng giật mình run lên liền đẩy hắn lui ra.
“ực….Sư Phụ! Người…”
Cát Phượng run rẩy khắp người định nói gì đó, nhưng cũng liền cảm nhận được tiên dược lan tỏa toàn thân.
“Nhanh ngồi xuống tăng cấp bậc đi! Ta sẽ hộ pháp cho!”
Thiên Kiệt nói xong liền vung tay ném ra chín cây Phi Long Châm phóng đi ngự sẵn ở các vị trí cột núi đá, rồi cũng liền ngồi xuống tỏa ra thần thức bao phủ không gian cả trăm dặm.
“Như vậy cũng được rồi! Đợi Cát Phượng tăng cấp bậc rồi sau đó quyết chiến với nó một trận.”
Vài ba hồi trôi qua nửa canh giờ khí lực của Cát Phượng cũng dần bùng lên tia hỏa diễm tụ đỉnh, dần dần rót khí lực xuống ngày một nhanh hơn…Cát Phượng liền sau đó rung lên toàn thân cùng phóng luồng lực đi khắp sơn động.
“hi hí tốt quá rồi Sư Phụ!...Đệ tử đột phá Đại viên mãn rồi!....Có điều…lần sau người…muốn hôn đệ tử…nhớ phải nói trước nhé!...”
Cát Phường liền vui sướng nhảy lên cảm nhận khí lực vù vù gần chạm đến Thiên nhân cảnh, một hồi lại quay ra nói với Thiên Kiệt, mặt mũi không khỏi đỏ ửng.
“hừ…Ai muốn hôn ngươi chứ!... Tiểu nha đầu ngốc! Ta ngậm thuốc trong miệng còn nói được sao?”
Thấy Cát Phượng ấp a ấp úng hắn lại gõ cho một cái.
[ầm ầm….]
[gào!...]
Những tiếng húc trụ đá lại vang lên cùng âm thanh quái thú gào thét.
“Hai nhãi ranh!...Ta biết các ngươi ở gần đây!...Chúng mày không thoát được đâu khặc khặc khặc….”
Tiếng con rắn lại nói ầm vang trong phạm vi gần trăm dặm, nó cũng liên tục đá lưỡi liếm không khí rồi phóng về hướng sơn động.
“Con mẹ nó! Cả trăm dặm vậy mà nó chỉ cần đá lưỡi hai cái?”
Thiên Kiệt cũng phải sửng sốt mà thốt lên.
“ư…Sư phụ! Phải làm sao bây giờ đây?”
“Bình tĩnh không được hoảng!...Nó cũng đã suy yếu dần rồi! Bên ngoài ta có bày hai trận pháp! Lần này nhất định phải đánh chết nó”
Thiên Kiệt liền dùng [Thiên Lôi Ý Chỉ] trong thần thức truyền vào chín cây Phi Long Châm, dần dần mỗi một cái ngự ở một trụ lại bắt đầu có những tia điện nhè nhẹ lóe ra…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.